Tư Diệc Diễm mang theo Ôn Hinh Nhã đến một chợ hải sản ở thị trấn nhỏ trong thành phố Tân, xung quanh có rất nhiều thuyền đánh cá lớn bé ngừng lại ở cảng, rất nhiều du khách cùng người dân ở trên bờ biển, trực tiếp cùng người đánh cá trên thuyền mua bán hải sản, những con cá còn tung răng nhảy nhót trong nước, tôm tươi sống, làm Ôn Hinh Nhã nhìn đến phát thèm. Ôn Hinh Nhã trong thanh âm nhiễm tia hưng phấn, nói: "Tôi thế nhưng lại không biết ở thành phố Tân còn có một nơi như vậy." Tư Diệc Diễm cười nói: "Ở nơi này, hải sản không ngừng được đánh bắt, vô cùng tươi sống, hơn nữa các ngư dân đều có cách chế biến hải sản của riêng họ, ở nơi khác thì sẽ không ăn được mùi vị này, chính phủ dự định sẽ phát triển ngành du lịch ở nơi đây." "Chúng ta cũng nên nếm thử hải sản ở đây đi!" Ôn Hinh Nhã cảm thấy bụng có chút đói, mới vừa rồi ở trên xe cô không có ăn quá nhiều điểm tâm, vì sợ chút nữa mình sẽ không ăn được những món khác. "Được!" Tư Diệc Diễm lôi kéo tay Ôn Hinh Nhã, mang cô đi vào một con thuyền thoạt nhìn có chút cũ dừng ở bên cảng, thuyền đánh cá này rất lớn, hắn nhảy lên thuyền đánh cá, hướng tới Ôn Hinh Nhã còn đứng trên bờ biển đưa tay tới. Ôn Hinh Nhã nhìn lòng bàn tay trước mặt mình, mang theo một tầng mỏng vết chai, ngón tay cái cùng ngón trỏ có vết chai nhiều hơn những ngón còn lại, tâm cô hơi co rụt lại, chỉ có người thường xuyên cầm súng mới có ngón trỏ cùng ngón cái có nhiều vết chai như vậy. Tư Diệc Diễm lắc tay một cái, nói: "Bắt lấy tay tôi! Tôi kéo em lên thuyền, em mang giày cao gót nên không tiện." Ôn Hinh Nhã nháy mắt đem những suy nghĩ của mình thu về, đem tay đặt lên lòng bàn tay Tư Diệc Diễm, lòng bàn tay của hắn rất lớn, cơ hồ bao phủ toàn bộ tay cô, lòng bàn tay thật khô nóng, mang theo nhiệt độ hơi nóng, cô cảm nhận được trái tim mình phảng phất nóng lên vì chỉ tay của hắn. Tư Diệc Diễm dùng sức một cái, liền đem cô nhấc lên thuyền, thân thuyền một trận lay động, thân thể của cô đi theo lay động mà lảo đảo, Tư Diệc Diễm một phen ôm lấy eo cô, đem cả người cô ấn vào trong ngực. Ôn Hinh Nhã theo bản năng giãy giụa một chút rồi hổn hển thở một hơi, trên bờ biển tràn ngập hơi thở ẩm ướt mặn của biển cùng vị tanh của cá, làm cho cô có chút không thoải mái, cho nên cô có chút tham lam hít lấy mùi trúc trên người hắn, lúc này mới cảm thấy dễ chịu một ít. "Em say tàu sao?" Tư Diệc Diễm đột nhiên nghĩ tới vấn đề này, trong lòng âm thầm trách cứ bản thân vì đã không để ý đến vấn đề này. Ôn Hinh Nhã nghĩ nghĩ rồi nói: "Hẳn là không có say tàu đi! Tôi ngồi du thuyền cũng đâu có say đâu." Đời trước cô có ngồi du thuyền nhưng không có say, cũng không biết say tàu cùng say thuyền chủng loại có khác nhau hay không. "Vậy là tốt rồi, bên ngoài ánh mặt trời có chút lớn, chúng ta vào khoang thuyền đi." Tư Diệc Diễm trên mặt mang theo ý cười, nửa ôm nửa đỡ Ôn Hinh Nhã đi trên thuyền đánh cá. "Đây là lần đầu tiên tôi ngồi thuyền như vậy, cảm giác thật mới mẻ, bất quá nếu thân thuyền không lung lay như vậy thì cảm giác sẽ càng tốt!" Thân thuyền thường xuyên lay động, đây là lần đầu tiên Ôn Hinh Nhã ngồi trên thuyền đánh cá, cho nên có chút không thích ứng được, dưới chân căn bản là đứng không vững, chỉ có thể nửa dựa vào người Tư Diệc Diễm, cho hắn ôm cô. "Vừa mới lên thuyền, thì sẽ có cảm giác không thích ứng được, ngồi một lát thì sẽ tốt lên thôi!" Tư Diệc Diễm mang cô đi vào trong khoang thuyền, trong khoang thuyền có chút cũ, nhưng lại hết sức sạch sẽ. Ôn Hinh Nhã ngồi vào chiếc bàn nhỏ có trong khoang thuyền, sau khi ngồi xuống, cảm giác khó chịu lúc trước không còn, thời điểm thân thuyền lay động, cũng không còn cảm thấy không an toàn nữa. "Vợ của chủ thuyền đánh cá này được công nhận là người làm hải sản ngon nhất trong trấn." Sau khi đã ổn định chỗ ngồi, Tư Diệc Diễm hướng tới Ôn Hinh Nhã giới thiệu gia đình này nổi tiếng về làm hải sản. Lúc này vợ của chủ thuyền đánh cá mặc chiếc áo màu lam in hoa làm bằng vải bông, cười ôn hòa đi tới: "Chín thiếu, đồ ăn đều đã chuẩn bị tốt, hiện tại đều bưng lên hết sao?" Vợ của chủ thuyền đánh cá ánh mắt tự nhiên dừng trên người Ôn Hinh Nhã, ánh mắt thật nhu hòa, lại mang theo một tia đánh giá. Tư Diệc Diễm nhàn nhạt nói: "Bưng lên đi!" Vợ chủ thuyền đang chuẩn bị xoay người rời đi, Ôn Hinh Nhã nhìn về phía Tư Diệc Diễm khoé miệng cong lên, cười nói: "Vào tháng năm, là thời điểm tốt nhất để ăn con hàu! Cho anh ấy thêm một phần hàu sống với chanh đi!" Vợ chủ thuyền nhìn về hướng Tư Diệc Diễm, trên mặt vẻ tươi cười càng thêm rõ ràng. Tư Diệc Diễm cưng chiều liếc nhìn Ôn Hinh Nhã một cái, nha đầu này phỏng chừng là đang báo thù hắn vì lúc ở trong xe đã đùa giỡn với cô. Sau khi vợ chủ thuyền rời đi, Ôn Hinh Nhã cười như không cười nhìn Tư Diệc Diễm nói: "Tôi nghe nói hàu là món rất tốt cho thận của đàn ông, bổ thận tráng dương, nghe nói lúc trước tại một thị trấn nhỏ ở Pháp, đàn ông trong trấn cơ hồ sáng nào cũng phải ăn một con hàu, theo số liệu thống kê, thì đàn ông trong trấn đó tinh lực đều tràn đầy, sinh hoạt vợ chồng hết sức hài hòa mỹ mãn, tính công năng của đàn ông bình quân đạt tới 70 tuổi trở lên." Tư Diệc Diễm nhìn sắc mặt nghiêm túc khi nói của cô, không hồng cũng không cười, không khỏi nở nụ cười: "Em là đang nhắc nhở tôi phải dự trữ tinh lực sao?" Hắn chậm rãi tiến đến bên tai cô, thập giọng cười nói: "Yên tâm, về sau tôi nhất định sẽ làm theo yêu cầu của em, mỗi buổi sáng đều ăn một con hàu, vì sinh hoạt.. trong tương lai, mà dự trữ tinh lực cùng năng lượng." Tư Diệc Diễm tiếng cười trầm thấp, mang theo mị hoặc, như là thanh âm của tiếng đàn hạc, uyển chuyển tà mị, triền miên lâm li, tuy rằng giữa câu hắn không có đề cập đến hai chữ đó, nhưng Ôn Hinh Nhã vẫn đoán ra, hắn muốn nói chính là hai chữ "Vợ chồng", Ôn Hinh Nhã mặt lập tức đỏ lên, đùa giỡn không thành, lại bị người ta đùa giỡn ngược lại, cái loại mùi vị này, quả nhiên là quẫn bách vạn phần. "Con hàu tư âm bổ máu, ăn nhiều một chút đối với thân thể của em cũng có điểm lợi." Tuy rằng đùa giỡn nha đầu này là một chuyện hắn vô cùng yêu thích, nhưng mà Tư Diệc Diễm vẫn biết cách kiềm chế, thấy tình hình có chút tốt rồi liền thu lại. Ôn Hinh Nhã thật nhanh đổi đề tài: "Anh trước kia đã tới nơi này rồi sao? Vợ chủ thuyền cùng anh hình như rất quen thuộc." Tư Diệc Diễm cười giải thích nói: "Mẹ tôi thích ăn hải sản, nên khi còn nhỏ ba tôi đã mang tôi đến đây vài lần." Lúc này vợ chủ thuyền bưng thức ăn đặt lên bàn, Ôn Hinh Nhã nhìn một bàn đầy thức ăn, nào là cua lớn xào tương ớt, tôm nướng tỏi, cá hồi hun khói.. Đủ loại hải sản, đủ loại hương vị, đôi mắt không khỏi trừng lớn. "Đừng trừng mắt nữa, mau ăn đi!" Tư Diệc Diễm gắp một con tôm, đưa tới dĩa của mình cẩn thận lột vỏ tôm. Ôn Hinh Nhã lập tức cầm lấy đôi đũa gắp một miếng thịt cá hồi hun khối bỏ vào trong miệng: "Thịt tươi ngon non mịn, mùi vị tinh tế, so với khách sạn 5 sao thì ngon miệng hơn ba phần." Lột xong hai con tôm, Tư Diệc Diễm chấm vào nước chấm rồi đặt lên đĩa của Ôn Hinh Nhã, rồi lại cầm lên một con cua lớn bắt đầu lột. (Tôi cũng muốn có người lột tôm cho:)) Ôn Hinh Nhã không chút do dự vui lòng nhận lấy. Vợ chủ thuyền lại đặt thêm mấy món ăn nữa lên bàn, Ôn Hinh Nhã không khỏi nhíu mày nói: "Tư Diệc Diễm, anh rốt cuộc gọi bao nhiêu món vậy! Hai người chúng ta có thể ăn hết không?" Tư Diệc Diễm giải thích nói: "Hải sản nơi này làm không tồi, có rất ít cơ hội để tới nơi này, cho nên mỗi thứ tôi đều gọi một ít, cho em nếm thử, nếu ăn không hết thì thôi, miễn em vui vẻ là được." Ôn Hinh Nhã hơi nhíu mày nói: "Tư Diệc Diễm, tôi nghe nói trong quân đội nếu lãng phí thức ăn thì sẽ bị phạt."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]