Được cô khẳng định, dú Hạ và dú Khương liền vui vẻ cầm lấy đũa gắp thức ăn cho Ôn Hinh Nhã: "Cô chủ nhỏ, cô ăn nhiều một chút, nhất định ở ngoài chịu khổ không ít, đã gầy thành như vậy, tuy con gái gầy nhìn mới đẹp, nhưng bây giờ cô đang ở trong độ tuổi phát triển, không thể vì đẹp mà để cơ thể chịu thiệt, sau này muốn tẩm bổ cũng không tẩm nổi." 
Ôn Hinh Nhã nhìn trong chén chất đầy một núi nhỏ thức ăn, mắt liền cay cay, cô cố nén nước mắt, gắp một đũa rau xanh bỏ vào chén ông ngoại: "Ông ngoại, ông cũng ăn đi." 
"Dú Hạ, dú Khương, đừng chỉ gắp thức ăn cho con, hai người cũng mau ăn đi!" Nói xong, cô liền gắp thức ăn cho bọn họ. 
Ông cụ Mạc và ông Trương đều vui mừng không thôi. 
"Khụ Khụ!" Ông Trương nhìn cái chén trống không trước mặt, ho hai tiếng. 
Ôn Hinh Nhã nín khóc mỉm cười, gắp cho ông Trương một cái móng heo kho tàu: "Ông Trương cũng ăn đi, đây là móng heo kho tàu, không chỉ có nhiều dinh dưỡng, mà còn có thể dưỡng nhan, ông ăn nhiều một chút." 
Dú Hạ cười ra tiếng: "Vốn đã là mặt cúc hoa, ăn nhiều móng heo rất lãng phí." 
Dú Khương phụ họa nói: "Không bằng giữ lại cho cô chủ nhỏ ăn, tương lai chắc chắn cô chủ sẽ trắng trắng, mềm mềm." 
Ông Trương liền không nhịn được: "Được lắm, các người đều trêu đùa tôi!" 
Cả phòng đầy tiếng cười nói, làm ông cụ Mạc cảm thấy viên mãn: "Đã rất lâu trong nhà không có náo nhiệt như vậy." 
Lời nói của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-thien-kim-ac-ma-tro-ve/1372360/chuong-21-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.