Chương trước
Chương sau
Vừa tới nhà họ Mạc, Ôn Hinh Nhã đã vội vàng lập kế hoạch cho tương lai sau này, cho nên ở ngây ngốc trong phòng đến chiều, ngồi trong phòng viết viết vẽ vẽ, suy tính, thật sự làm thời gian trôi qua rất nhanh.
Cuối cùng ông Trương đến gọi cô, cô mới biết đã đến giờ ăn cơm tối.
Nhà ăn và nhà bếp của nhà họ Mạc cách nhau một bức tường, ngăn cách khỏi phòng khách, cái này rất mang phong cách theo thời xưa.
Lúc đi vào nhà ăn, ông ngoại đang ngồi ở bàn ăn bằng gỗ lim hình chữ nhật, trên bàn còn có thêm hai người khoảng năm mươi tuổi đang ngồi, Ôn Hinh Nhã nhìn một chút liền nhìn ra, đó chính là dú Hạ và dú Khương, là người hầu của ông cụ Mạc, lúc trước đã từng hầu hạ cho bà ngoại, sau đó mẹ của cô cũng phải dựa nhiều vào bà ta mới có thể lớn lên khỏe mạnh, ông ngoại rất tin tưởng hai bà, cho nên chưa từng xem hai người này như người hầu.
Kiếp trước, lúc cô đến nhà họ Mạc, hai người này đối xử rất tốt với cô, nhưng lúc đó cô còn tự cao tự đại, xem thường hai người, thậm chí còn không muốn ngồi ăn cơm chung với bọn họ, ông ngoại tức giận đến tím mặt, nhưng hai người này cũng chưa từng thật sự nổi giận với cô, bao dung cho cô rất nhiều, nhường nhịn cô, sau này, ông ngoại áy náy vì thái độ của cô đối xử với hai người như vậy, cho nên liền cho hai người họ một khoản tiền, cho bọn họ về quê, cho nên sau này ông ngoại mới rơi vào kết quả bi thảm như vậy.
Kiếp này gặp lại hai bà, trong lòng Ôn Hinh Nhã rất vui vẻ, vì chuyện này chứng tỏ trên thế giới này có thêm hai người thật sự yêu thương cô!
"Cô...Cô chủ nhỏ!" Dú Hạ và dú Khương thấy Ôn Hinh Nhã nhìn chằm chằm vào bọn họ, nhất thời tay chân luống cuống, nơm nớp lo sợ đứng dậy khỏi bàn ăn, đương nhiên hai bà biết, người hầu và chủ nhân ngồi cùng bà ăn cơm, rất không hợp quy củ, nhưng những năm gần đây, ông chủ ăn cơm một mình rất cô đơn, nên ông chủ liền yêu cầu hai bà ăn chung, hai bà cũng không từ chối.
Bây giờ cô chủ nhỏ quay về, ông chủ liền có người ăn chung, đương nhiên không cần hai bà nữa.
Ông cụ Mạc hơi nhíu mày giới thiệu với Ôn Hinh Nhã: "Đây lè dú Hạ, dú Khương, là người hầu năm đó của bà ngoại cháu, sau đó mẹ cháu cũng được hai người này vất vả nuôi lớn lên, hai người họ không phải là người ngoài, ở nhà họ Mạc cũng không có nhiều quy củ."
Ôn Hinh Nhã mỉm cười nhìn về phía hai bà: "Dú Hạ, dú Khương, chào hai dú! Hai người ngồi xuống đi!"
Dú Hạ và dú Khương trừng mắt, thụ sủng nhược kinh nói: "Cô chủ nhỏ, cô cũng ngồi xuống ăn cơm đi, không biết cô thích ăn cái gì, nên lúc đầu định cho ông Trương hỏi một chút, nhưng ông Trương nói cô bận bịu cả ngày trong phòng, cho nên không dám đến quấy rầy, tùy tiện làm một ít món sở trường, cũng không biết có hợp khẩu vị của cô hay không."
Không nghĩ đến cô chủ nhỏ lại bình dị gần gũi như vậy, giống như cô cả, không hề ghét bỏ thân phận người hầu của bọn họ, làm gì như Ôn Như Nhã, mỗi ngày đều ngẩng cao đầu, lấy lỗ mũi nhìn người, thậm chí còn kín đáo phê phán chuyện hai bà ngồi ăn cơm cùng bàn với ông chủ.
Ôn Hinh Nhã cười nhìn chín món trên bàn và một tô canh, mỗi thứ đều vô cùng xuất sắc: "Bữa tối rất phong phú, nhất định sẽ ăn rất ngon."
Thật sự rất phong phú, tuy chỉ có chín món và một tô canh, nhưng lại bao gồm những món đặc trưng của nước Z, hơn nữa còn phối hợp rất hợp lý, chắc chắn đã đặt rất nhiều tâm tư vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.