Trịnh Gia Dĩnh mím môi, rũ mắt đáp:
- Em không cần thiết phải nhớ chúng đâu, đó chỉ là sở thích riêng của anh. Anh không ép buộc em...
- Đúng là anh không ép buộc tôi, nhưng tôi vẫn muốn nhớ chúng, giống như việc tôi thích anh, dù anh không phải là của tôi, tôi vẫn thích anh. Nó sớm đã là thói quen của tôi rồi, học trưởng! - Bạch Oa Oa lên tiếng cắt ngang câu nói của người đàn ông, những lời của cô, khiến anh ta phải im lặng suy ngẫm.
Lúc này, người phục vụ mang cà phê lên, đặt xuống trước mắt hai người thức uống mà họ đã gọi, rồi nhanh chóng rời đi. Bạch Oa Oa chớp mắt, bình tĩnh cầm muỗng lên và khuấy ly cà phê, nói tiếp:
- Uống đi, để lâu nguội, anh sẽ không uống được đâu.
Trịnh Gia Dĩnh bấy giờ mới ngước mặt lên nhìn cô, trong đôi con ngươi thấp thoáng ánh buồn, nhẹ giọng hỏi:
- Sao em có thể nhớ hết được, mọi sở thích của anh?
Tay Bạch Oa Oa vẫn di chuyển theo vòng tròn thật đều, dường như không bị câu hỏi này làm tác động đến, cô chậm rãi trả lời:
- Sao có thể không nhớ được, những thứ đó đều là những tích góp nhỏ trong suốt những năm tôi đi theo anh mà. Anh không ăn được đồ lạnh, nên lần nào đến nhà hàng cũng phải gọi thức ăn nóng, dạ dày anh không tốt nên không uống được nhiều rượu bia, cũng không ăn được cay. Anh thích uống cà phê đen, không đường, và phải thật nóng, anh thích mang trang phục tối màu, không thích những nơi đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/1498958/chuong-807.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.