Chương trước
Chương sau
Âu Dương Thiên Thiên vừa liếc mắt, muốn nhìn xem hình xăm trên tai mình như thế nào thì đột nhiên từ phía sau phát ra tiếng động lạ. Cô theo bản năng quay đầu nhìn lại, chợt thấy Âu Dương Vô Thần mở cửa đi vào.
Ngạc nhiên chớp mắt, cô lên tiếng:
- Sao anh lại về rồi?
Âu Dương Vô Thần đi đến, không nói gì đưa tay lên sờ trán Âu Dương Thiên Thiên, sau đó ép cô ngồi xuống giường, hỏi:
- Cho anh biết, em thấy không khỏe chỗ nào? Ở đây sao? Hay là ở đây?
Vừa nói, người đàn ông vừa sờ xung quanh thân thể cô, nét mặt vô cùng lo lắng.
Âu Dương Thiên Thiên lấy tay của anh xuống, lắc đầu đáp:
- Không sao, em rất ổn. Anh trở lại là để hỏi cái này à? Stefan đâu?
Ấn đường Âu Dương Vô Thần cau lại, anh mím môi, lên tiếng:
- Anh để quên đồ quay về lấy thôi, nhưng nghe Kỳ Ân nói em không khỏe, anhh mới lên đây xem thử.
Âu Dương Thiên Thiên bất ngờ vài giây nhưng rồi cô xua tay, trả lời với giọng mạnh mẽ:
- Anh đừng nghe cô ấy nói bậy, em đâu có sao đâu. Nhìn này, em rất tốt mà. Chẳng qua lúc nãy đi dạo nhiều quá, mỏi chân nên lên phòng nghỉ mệt thôi. Anh không cần lo lắng.
Âu Dương Vô Thần nghe cô nói, nét mặt có chút nửa tin nửa ngờ, bèn hỏi lại:
- Có thật không?
Âu Dương Thiên Thiên gật mạnh đầu, chắc nịch đáp:
- Thật hơn chữ thật.
Người đàn ông thấy cô kiên quyết như vậy, chỉ biết thở hắt ra một hơi, nói:
- Được rồi, em không sao là tốt. Nhưng Thiên Thiên, em phải nhớ kỹ, có chuyện gì phải nói với anh ngay lập tức, không được giấu dù chỉ là một chuyện nhỏ, có biết không?
Âu Dương Thiên Thiên cười lấy lòng, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, trả lời:
- Biết biết, em nhớ rồi mà.
Thấy cô nói như vậy, Âu Dương Vô Thần chỉ có thể ép mình tin tưởng cô, bất đắc dĩ đứng dậy, anh lên tiếng:
- Vậy được, em nghỉ ngơi đi, anh có việc phải ra ngoài với Stefan, tối có thể sẽ về trễ nên không cần đợi anh đâu. Cứ ăn cơm rồi ngủ trước, nếu cảm thấy buồn chán thì mở ti vi xem, hoặc có thể chơi máy tính của anh, đừng đi đâu lung tung đấy.
Âu Dương Thiên Thiên phồng môi, gật đầu đáp:
- Ồ, em biết rồi.
Người đàn ông nghe xong, vươn tay xoa đầu Âu Dương Thiên Thiên, nói với giọng cưng chiều:
- Ngoan lắm.
Dứt lời, anh đi đến phía bàn của mình, rút ngăn kéo và lấy ra một chiếc hộp màu đen, sau đó quay người đi ra ngoài.
Âu Dương Thiên Thiên nhìn theo cho đến khi cánh cửa đóng lại, cô rũ mắt, lẩm bẩm nhỏ tiếng:
- Không biết là đã xảy ra chuyện gì nữa...
Nói rồi, cô đứng dậy, đi tới trước gương, nghiêng đầu muốn làm tiếp chuyện lúc nãy, thế nhưng chưa kịp nhìn thấy gì thì cánh cửa đằng sau lại một lần nữa mở ra.
Âu Dương Thiên Thiên bỏ tay xuống, giật mình quay đầu lại, thấy Âu Dương Vô Thần đi vào, liền hỏi:
- Sao vậy? Anh lại quên thứ gì nữa à?
Người đàn ông bước về phía cô, rút trong túi áo ra một vật màu đen, rồi đưa đến trước mặt Âu Dương Thiên Thiên, nói:
- Cầm lấy cái này đi.
Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, nhìn xuống thứ trong tay Âu Dương Vô Thần, há miệng ngạc nhiên, hỏi ngược lại:
- Thẻ đen? Anh đưa thẻ đen cho em làm gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.