Âu Dương Thiên Thiên thấy người đàn ông không nói được gì, cô nhướn mày, lên tiếng:
- Thấy chưa, thấy chưa, không giải thích nổi nữa rồi đúng chứ, anh quả là vào phòng em với ý đồ xấu mà.
Âu Dương Vô Thần mím môi, anh thu tay về, nằm im một chỗ không nhúc nhích, khẽ đáp:
- Anh chỉ muốn nằm ngủ ở đây thôi, không được sao?
Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, hỏi ngược lại:
- Phòng anh có giường sao không nằm? Sang phòng em làm gì?
Người đàn ông đảo mắt, chậm rãi trả lời:
- Nằm một mình... cô đơn.
"...."
Khóe miệng Âu Dương Thiên Thiên giật giật, cô liếc ánh mắt nhìn anh, nói:
- Hả? Từ trước đến giờ không phải đều là ngủ một mình sao? Cô đơn cái quái gì chứ?
Âu Dương Vô Thần lắc đầu, tỏ ra vô tội đáp:
- Lúc trước thì không sao, nhưng sau khi ngủ với em rồi thì không thể ngủ một mình được nữa, cảm thấy.... rất trống vắng.
"...."
Âu Dương Thiên Thiên chề môi, cảm thấy không tin được những lời nói này. Cô thu tay và chân về, xắt xéo lẩm bẩm:
- Em ngủ với anh được bao nhiêu lần đâu mà bây giờ đổ thừa. Ai bảo sắm cái giường cho khủng bố vào rồi than nằm mình thấy trống vắng chứ.
Nói rồi, Âu Dương Thiên Thiên thở hắt ra một hơi, bất đắc dĩ lên tiếng:
- Cho anh "ở nhờ" một đêm đấy, nằm im cấm động đậy, không được làm gì em, nếu không em đá anh xuống đất.
Kéo chăn ra khỏi người mình, Âu Dương Thiên Thiên chia cho Âu Dương Vô Thần một nửa, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/1498894/chuong-743.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.