Đừng, Chấn Đông! - Bạc Tuyết Cơ hét lên một tiếng, bà ta nắm lấy tay người đàn ông, lắc đầu cầu xin:
- Đừng đánh, tôi xin ông đừng đánh Hạ Mạt, nó còn nhỏ, không hiểu chuyện.
Âu Dương Chấn Đông trừng mắt, giọng gầm gừ lên tiếng:
- Không hiểu chuyện? Không hiểu chuyện mà lại nói ra những lời như vậy được sao?
Nghĩ rồi, ông cầm lấy áo của người phụ nữ, ánh mắt hung dữ hỏi:
- Có phải bà đã nói gì với nó không? Nếu không làm sao nó dám nói ra chuyện đó?
Bạc Tuyết Cơ mếu méo, giọng run rẩy đáp:
- Không có, tôi không hề nói gì cả.
Âu Dương Chấn Đông nghe xong, hừ lạnh một tiếng, thả tay ra khỏi người phụ nữ một cách thô bạo. Bạc Tuyết Cơ bị mất thăng bằng, thân thể ngã xuống ghế, tự động la đau.
Âu Dương Thiên Thiên thấy ông như vậy, liền đứng lên, vươn tay ra cản lại, nói:
- Ba, bình tĩnh một chút.
Âu Dương Hạ Mạt đưa tay sờ má mình, cô ta nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông, giọng âm u lên tiếng:
- Ba, sao ông dám đánh tôi? Sao ông có thể vì một đứa con gái không cùng....
"Chát" - Tiếp thêm một cái tát nữa vang lên, người đàn ông dường như đã đoán được Âu Dương Hạ Mạt muốn nói gì, quát một tiếng lớn:
- Câm miệng.
- Aaaaaa - Bạc Tuyết Cơ hét ầm lên, bà ta khóc lóc lao tới ôm lấy cô gái, lắc đầu lia lịa gào thét:
- Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.
Âu Dương Thiên Thiên lần này thật sự giật mình, cô không nghĩ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/1498818/chuong-667.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.