Ấn đường Âu Dương Chấn Đông cau chặt lại, ông không hài lòng nhìn về phía cô gái đang đứng la lối, khó chịu hỏi:
- Hạ Mạt, con đang làm cái gì vậy?
Bạc Tuyết Cơ cũng lo lắng, nắm lấy tay cô ta, gọi nhỏ:
- Hạ Mạt...
Thế nhưng bỏ qua tất cả những việc đó, Âu Dương Hạ Mạt chỉ nhìn thẳng cô gái ngồi đối diện, lên tiếng:
- Âu Dương Thiên Thiên không được nhận quyền thừa kế, cô ta căn bản không có tư cách để nhận nó. Cô ta không xứng.
Lời nói đầy tính khẳng định của Âu Dương Hạ Mạt khiến Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, cô nheo đôi con ngươi trong suốt lạnh lẽo, nói:
- Không xứng? Tôi không xứng thì ai mới xứng đây? Không lẽ là cô sao? Âu Dương Hạ Mạt?
Âu Dương Hạ Mạt nhướn mày, điệu bộ vô cùng tự tin, trả lời:
- Phải, tôi mới là người xứng đáng nhận quyền thừa kế, cô không hề xứng, mãi mãi cũng không thể xứng.
"Rầm" - Một tiếng động lớn vang lên, cùng với đó là thân ảnh người đàn ông đứng dậy. Âu Dương Chấn Đông tức giận chỉ tay về phía Âu Dương Hạ Mạt, quát:
- Con nói như vậy là có ý gì hả?
Bạc Tuyết Cơ lo lắng đứng dậy theo, bà túm lấy tay cô gái bên cạnh mình, lắp bắp lên tiếng:
- Hạ... Hạ Mạt, con bình tĩnh đi. Ba con tức giận rồi.
- Tức giận thì tức giận, mặc kệ ông ta. - Âu Dương Hạ Mạt vùng tay khỏi người của Bạc Tuyết Cơ, cô ta nhìn về phía Âu Dương Thiên Thiên, đôi mắt sục sôi ngọn lửa thù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/1498817/chuong-666.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.