Vĩ Sâm giật mình trước hành động và lời nói của Hứa Sơ Sơ, anh há miệng, cứng đơ mặt liếc nhìn Thời Cảnh Thường.
Người phụ nữ thấy anh như vậy, nhếch môi lên tiếng:
- Sao nào? Lời tôi trong mắt anh không có trọng lượng như vậy hả? Hay là.... cái này có trọng lương hơn nhỉ?
Vừa nói, Hứa Sơ Sơ vừa đưa khẩu súng lên trước mặt người đàn ông, ánh mắt cô nghiêm túc, trông không giống đang đùa giỡn một chút nào.
Vĩ Sâm nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng gọi:
- Thiếu phu nhân, xin cô bình tĩnh....
"Pằng" - Phát súng ngay lập tức bắn ra, Hứa Sơ Sơ hoàn toàn không có chút nhân nhượng nào, bắn thẳng vào cánh cửa trước mặt người đàn ông, cô nhướn mày, nói:
- Tôi đang nói chuyện với chồng tôi, anh.... ra! ngoài!
Vĩ Sâm lần này không dám lên tiếng nữa, anh cúi đầu, lặng lẽ lùi về sau, đóng cửa lại.
Thời Cảnh Thường thở hắt ra một hơi, anh mím môi, hỏi:
- Sơ Sơ, em làm loạn đủ chưa?
Người phụ nữ nghe anh nói như vậy, nhếch môi đáp:
- Loạn? Em như thế này là đang làm loạn sao? Không biết đấy. Dừng một chút, Hứa Sơ Sơ thu khẩu súng về, cô vuốt ve thân của nó, chậm rãi nói tiếp:
- Nhưng mà, em lại chưa thấy đủ loạn, hay là... em chơi lớn một chút, cho anh biết thế nào là loạn thật nhé?
Thời Cảnh Thường bắt buộc quay đầu lại, anh nhìn cô, nhíu mày lên tiếng:
- Đây không phải chuyện đùa, Sơ Sơ. Em đừng có tùy tiện nữa được không? Mau trở về đi, anh gần xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/1498764/chuong-612.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.