Chương trước
Chương sau
Mã Nhược Anh trợn tròn mắt, cô theo bản năng đưa tay lên muốn đẩy người đàn ông ra, thế nhưng Stefan đã chặt đứt ý nghĩ ấy ngay lập tức, anh kiềm sức lực của cô lại, không cho cô có cơ hội đó.
Sau vài giây giữ nguyên tư thế chạm môi như vậy, Stefan mới thả người phụ nữ ra, anh nhìn khuôn mặt cô tức giận đến đỏ cả lên, mặt bình tĩnh không chút gợn sóng, hỏi:
- Ngon không?
Mã Nhược Anh cắn môi, cả miệng cô đầy rượu, liền quát:
- Anh điên rồi sao? Anh làm cái gì vậy?
Stefan chớp mắt bình thản, đáp:
- Chia sẻ rượu cho cô uống, không thích à?
Mã Nhược Anh nghe xong, tức giận giơ tay lên, vung về phía anh, nhưng thật không may, Stefan đã bắt được tay cô, anh nhếch môi, nói:
- Đừng đánh tôi phí công, cô quên tôi bị bệnh gì sao? Có đánh cũng không cảm nhận được đâu.
- Nhưng mà....
Hơi kéo dài câu của mình ra, người đàn ông nói tiếp:
- Tôi chỉ là mất cảm giác đau thôi, còn môi của cô... thì vẫn cảm nhận được. Mềm đấy! Dứt lời, Stefan thả tay Mã Nhược Anh ra, chậm rãi bước về phía cửa, anh ung dung rời khỏi căn phòng.
Mã Nhược Anh xoay đầu nhìn theo bóng hình người đàn ông, cô há miệng, kinh ngạc đến mức không nói nên lời. Mắt thấy bóng dáng Stefan đi xa, cô không kiềm được mà hét lên:
- Anh... đồ lưu manh!!!!
========================
Sáng ngày hôm sau, Thời Cảnh Thường đang ở trong phòng thay đồ thì chợt nghe bên ngoài có tiếng cãi vã, anh nhíu mày, gọi:
- Vĩ Sâm!
Cánh cửa liền mở ra ngay sau khi người đàn ông lên tiếng, lúc này, Vĩ Sâm đi vào, kính cẩn hỏi:
- Thiếu gia, ngài gọi tôi?
Thời Cảnh Thường vừa khoác áo vest chống đạn vào, vừa nói:
- Có chuyện gì mà ồn ào vậy?
Vĩ Sâm nghe xong, khuôn mặt có chút thay đổi, ngập ngừng đáp:
- Chuyện này.... thật ra.... có người đến tìm thiếu gia, nhưng mà.... từ ngày hôm qua, ngài đã nói là không cho phép ai vào đây, nên.....Thời Cảnh Thường chớp mắt, lạnh nhạt hỏi:
- Là ai mà tôi đã ra lệnh rồi còn muốn xông vào?
Vĩ Sâm cắn môi, bất đắc dĩ phải trả lời:
- Thưa thiếu gia, là.... là thiếu phu nhân!
Câu trả lời của người đàn ông khiến động tác của Thời Cảnh Thường khựng lại, anh quay đầu nhìn Vĩ Sâm, cau mày lên tiếng:
- Cái gì?
Vừa dứt lời, một thân ảnh liền xông vào trong phòng, cùng với đó là giọng nói của cô gái:
- Vĩ Sâm, anh còn dám cản em, em bảo Á Nhan không cho phép anh bước nửa bước vào nhà!
"....."
Vĩ Sâm đứng hình trước lời nói của Hứa Sơ Sơ, anh chớp chớp mắt, không chủ động nuốt một ngụm nước bọt.
Thời Cảnh Thường cũng nhìn cô, ánh mắt tỏ ra như thể không tin được, lên tiếng hỏi:
- Vợ, em làm gì ở đây vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.