Mã Nhược Anh theo bản năng kéo áo lên, cô quay người lại nhìn Stefan, trừng mắt hỏi:
- Sao anh lại đến phòng của tôi? Muốn vào cũng không gõ cửa nữa?
Người đàn ông đứng dựa vai vào bờ tường, nghiêng đầu đáp:
- Là cô không đóng cửa, tôi đi vào thì đã thấy rồi, không phải cố ý.
Mã Nhược Anh nghe không lọt tai, liền nhíu mày nói:
- Có lỡ thấy rồi thì anh cũng phải tránh đi chứ, sao có thể nhìn chằm chằm mà không nói như vậy? Anh có biết đứng xem phụ nữ thay đồ là rất bất lịch sự không?
Stefan nhếch môi cười, anh nhấc chân bước đến gần chỗ cô, lên tiếng:
- Ai bảo tôi không nói? Tôi đã hỏi cô có cần giúp hay không rồi mà?
Mã Nhược Anh nhăn mặt, cô lắc đầu, thẳng thừng từ chối:
- Cảm ơn, nhưng tôi có thể tự xử lý, không cần ai giúp, anh ra ngoài được rồi.
Sau lời của người phụ nữ, Stefan vẫn đứng im không nhúc nhích, rồi đột nhiên anh vươn tay ra, đặt lên vai Mã Nhược Anh và xoay người cô ngược lại.
- Đừng mạnh miệng, cô là bác sĩ, chứ không phải diễn viên múa, trái tay như vậy, sao có thể tự làm được. Tôi sẽ giúp cô bôi thuốc, không cần cảm ơn.
Mã Nhược Anh thở hắt ra một hơi, cô xoay đôi vai của mình, nói:
- Ai nhờ anh làm mà cảm ơn chứ, mau tránh.... - Đứng im đi! - Stefan nhíu mày, quát một tiếng đanh thép, trực tiếp cắt ngang lời của người phụ nữ.
Mã Nhược Anh giật mình trợn mắt, nhưng rồi cũng không làm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/1498761/chuong-609.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.