Âu Dương Thiên Thiên chạy đến một khu hoa viên vắng vẻ, cô chợt dừng chân, quay đầu lại nhìn người đàn ông phía sau, lên tiếng:
- Anh có thể đừng theo tôi nữa được không? Hãy để tôi một mình.
Âu Dương Vô Thần cũng dừng chân cách cô gái vài bước, anh chớp mắt, nhẹ nhàng đáp:
- Tôi không muốn để em một mình.
Âu Dương Thiên Thiên thở hắt ra một hơi, hỏi ngược lại:
- Tại sao anh cứ làm như vậy với tôi? Anh kiểm soát cuộc sống của tôi, anh can thiệp vào chuyện của tôi, anh cứ muốn biết rõ về con người tôi, rốt cuộc anh muốn cái gì?
Âu Dương Vô Thần mím môi, ánh mắt nhìn thẳng cô gái, gần như là không chần chừ một giây phút nào, anh trả lời ngay sau đó:
- Tôi muốn em, điều này còn chưa rõ ràng sao? Mọi chuyện tôi đang làm đều là vì tôi muốn có được em, em không thấy được sao?
Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày khi nghe những lời nói của Âu Dương Vô Thần, cô không thể nhìn trực diện người đàn ông, bèn đảo mắt muốn trốn tránh.Ngay lúc đó, đột nhiên ánh nhìn rơi vào cánh tay phải đang dính máu của anh, đôi con ngươi cô hiện lên tia đau lòng, hạ giọng bật thốt:
- Anh bị thương rồi, lần trước cũng vậy, lần này cũng vậy bị thương vì tôi, anh thấy đáng sao?
Âu Dương Vô Thần vẫn chăm chăm nhìn cô, lời vẫn cứ thế tuôn ra:
- Đáng. Không phải tôi nói rồi sao, mọi thứ thuộc về em đều đáng. Cánh tay phải của tôi.... quan trọng là bởi vì nó cho tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/1498605/chuong-453.html