Mã Nhược Anh nói xong, liền đứng dậy đi đến mở cửa phòng rồi ra ngoài, không thêm một lời khuyên can nào nữa. Để lại mình Âu Dương Thiên Thiên ngồi đó với tâm trạng rối bời.
Mọi chuyện... đang dần vượt xa tầm kiểm soát của cô rồi.
- ---------....--------....---------....--------
Mã Nhược Anh đi ra ngoài thì đám Kỳ Ân vẫn đứng đợi ở đó, thấy vậy, cô ngay lập tức lên tiếng giải thích:
- Vô Thần không sao, cậu ấy chỉ bị thương nhẹ vài chỗ thôi, một phần cũng là do đuối sức, không ngủ mấy ngày rồi, còn bị truy đuổi bởi khủng bố nên mới ngất xỉu. Truyền nước và bôi thuốc một chút sẽ khỏe lại ngay.
Lữ Uyển Thành nghe xong, dựa vào tường thở một hơi dài nhẹ nhõm, trông anh ta cứ như một kẻ vừa già đi mười tuổi vậy. Vì lo lắng quá cho tình hình của Âu Dương Vô Thần, mà anh ta căng thẳng đến mức này luôn.
Vivian chớp mắt bình thản, không tỏ quá nhiều thái độ, cô biết chắc cậu ta sẽ không sao mà. Bởi vì là Âu Dương Vô Thần, nên sẽ không dễ dàng bị thương.
Vivian đảo mắt một lượt, lên tiếng:
- Được rồi, các người quay lại vị trí cũ đi, xử lý nốt chuyện của khách sạn, còn Âu Dương Vô Thần... không cần lo cho cậu ta, có người khác chăm sóc rồi.
Dứt lời, đám Kỳ Ân liền gật đầu, rồi chia nhau rời đi. Đúng lúc này, điện thoại trong túi Mã Nhược Anh chợt reo lên. Cô lấy di động ra, nhìn dãy số hiện lên màn hình, đưa lên tai nói:- Sao bảo 10 phút nữa mà bây giờ vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/1498519/chuong-367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.