Nghe câu hỏi của Mã Nhược Anh, Âu Dương Thiên Thiên đơ người mấy giây, cô chớp mắt, rồi lắc đầu đáp:
- Cảm ơn chị, nhưng mà.... em không muốn. Em không muốn biết gì hết.
Mã Nhược Anh híp mắt, hỏi ngược lại:
- Vì sao?
Âu Dương Thiên Thiên cắn môi, cô nuốt một ngụm nước bọt, rũ mắt trả lời:
- Bởi vì em không muốn. Chỉ đơn giản như vậy thôi.
Âu Dương Thiên Thiên nói ra lời này, nhưng thực chất trong lòng cô đang gào thét, không phải... không phải như vậy.
Không phải cô không muốn biết, mà là vì cô sợ. Đúng vậy, sợ. Sợ biết quá nhiều, quá rõ về Âu Dương Vô Thần. Đến lúc đó, cô sẽ lấn càng sâu vào đời sống của anh ta hơn nữa.
Tất cả sự thật, về Kỳ Ân, và Mã Nhược Anh, cô không quan tâm, nhưng sự thật về Âu Dương Vô Thần, cô biết chắc chắn mình sẽ quan tâm, vậy nên.... không thể được.
Mã Nhược Anh mím môi, cô nhìn Âu Dương Thiên Thiên, gật đầu nói:
- Được, em không muốn biết, vậy thì chị sẽ không ép em. Nhưng mà, Thiên Thiên, chị muốn nói với em một điều này. Có những chuyện, mập mờ là điều không tốt, em có thể để chính bản thân mình mập mờ, nhưng... đừng để người quan tâm đến em cũng phải như vậy.
- Âu Dương Vô Thần thích em, đó là sự thật, chị tin chắc cậu ấy đã nói với em rồi. Nhưng còn em? Em có thích cậu ấy không?
Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy, theo bản năng trả lời:
- Em không... - Thế nhưng, lời của cô là không được nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/1498518/chuong-366.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.