Kỳ Ân liếc qua tấm thẻ đen, rồi nhìn lại người đàn ông, nhíu mày hỏi:
- Cái này là sao? Anh có thẻ đen khi nào vậy?
Lữ Uyển Thành nhướn môi, có chút bất đắc dĩ đáp:
- Là của boss, đợt trước tôi làm cho ngài ấy một cái, nhưng mà.... ngài ấy không dùng.
"...."
Kỳ Ân càng cau mày chặt hơn, không hiểu hỏi tiếp:
- Tự nhiên anh làm thẻ đen cho cậu chủ làm gì? Ngài ấy đâu có bao giờ dùng đến cái đó.
Lữ Uyển Thành thở hắt ra một hơi, vô tội trả lời:
- Tôi làm sao mà biết được boss không dùng thẻ đen chứ? Lúc trước ngài ấy nhờ tôi làm một cái cho "bà boss", tôi cứ nghĩ ngài ấy cũng cần dùng, nên sau đó làm thêm một cái nữa, ai ngờ..... boss không thèm nhìn luôn. Đã mấy tháng nó bị vứt xó rồi, tôi mà không lấy ra dùng nữa, thì có lẽ thẻ đen trong truyền thuyết lần đầu tiên có hiện tượng bị mốc luôn.
Kỳ Ân tặc lưỡi, cô lắc đầu nhìn người đàn ông, lên tiếng:
- Đúng là... hoàng thượng chưa vội mà thái giám đã vội rồi. Anh hỏi ý kiến cậu chủ chưa mà dùng đấy?
Lữ Uyển Thành gật đầu, thành thật đáp:
- Xin phép rồi, ngài ấy không care lắm, chỉ lạnh nhạt quăng câu "Sao cũng được".
Dừng một chút, anh lại nói tiếp:- Nhưng Kỳ Ân, tôi cũng không phải rãnh rỗi mà làm thẻ đen đâu, tôi chỉ nghĩ cho boss thôi mà. Cô thử tưởng tượng xem, một mình bà boss nắm trong tay nguồn tiền vô hạn, cô ấy làm sao tiêu xài hết được chứ? Vậy nên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/1498503/chuong-351.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.