Âu Dương Chấn Đông cắn môi, không biết phải nói thế nào để Âu Dương Thiên Thiên hiểu, chỉ đành nhìn im lặng. Nói cho cùng... cũng là lỗi do ông, có thể giải thích được gì chứ?
Âu Dương Thiên Thiên ngược lại chính vì điều này mà thấy tức giận. Cô chỉ mong ông có thể mở miệng ra và giải thích với cô mọi chuyện, nguyên nhân, lí do, biện minh gì cũng được, chỉ cần là lời ông nói, cô dù không tin cũng sẽ thử tin.
Nhưng mà.... vì sao lại im lặng? Im lặng là vì cô nói đúng rồi, hay là vì không thể nói lại được?
Âu Dương Thiên Thiên nghiến răng, cô quay mặt đi, nói với âm giọng khá cao:
- Không tính đến anh hai, thì ngôi nhà này vốn đã có đến 3 đứa con rồi, ba cảm thấy thiếu người lắm sao? Con 22 tuổi đã có tới 2 đứa em gái cùng cha khác mẹ, ba cảm thấy con thiếu em lắm sao? Không có, con dù thiếu thứ gì thì cũng không thiếu thứ đó!
- Con đã cố gắng nhẫn nhịn lắm rồi, nhẫn nhịn khi trong nhà này người vốn dĩ đủ tư cách nhất chỉ có con mà thôi. Nhưng mà ba à... hết nhận con nuôi rồi đến em gái cùng cha khác mẹ, ba có thể hãy thôi tìm anh em thất lạc cho con đi được không?
Âu Dương Chấn Đông nhắm mắt, thở một hơi bất lực, nhìn cô nói:
- Thiên Thiên, ba xin lỗi.
- Con không cần ba xin lỗi! Ba nói lời đó bây giờ có ích gì chứ? - Âu Dương Thiên Thiên liền đáp trả lời ông ngay sau đó.
Lúc này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/1498497/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.