Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, mặt càng ngơ thêm mấy phần: "...."
Xin lỗi? Xin lỗi cái gì cơ? Và vì sao cô phải xin lỗi chứ? Quê??
Âu Dương Vô Thần nhìn chăm chăm cô, ánh mắt như muốn cảnh cáo " Mau nói đi, mau nói xin lỗi đi, nếu như cô không nói, tôi sẽ nhìn chết cô", vậy đó!
Âu Dương Thiên Thiên chớp chớp mắt, thiết nghĩ nếu mình không chịu phọt ra câu xin lỗi đó là y như rằng người đàn ông này sẽ bóp chết cô ngay lập tức luôn.
Nhưng mà.... cô vì sao phải xin lỗi chứ? Quăng cái lí do ra đây cô thấy hợp lí thì cô xin lỗi cho, chứ ép buộc kiểu này cô vừa không hiểu vừa không phục đâu!
Âu Dương Thiên Thiên bị người đàn ông nhìn đến muốn phát khóc, cuối cùng cô cũng phải hạ mình đồng ý với yêu cầu này, lên tiếng:
- Ừm... xin lỗi!
Vừa nói xong, Âu Dương Vô Thần lại ra lệnh tiếp:
- Nói lại!
"....."
Âu Dương Thiên Thiên chớp chớp mắt thêm vài giây nữa, cô nhíu mày khó hiểu, lặp lại:
- Xin lỗi.
- Nói lại! - Người đàn ông tiếp tục mở miệng.
"...."
Chơi cái gì vậy ba? Có tin tôi đánh anh không?
Âu Dương Thiên Thiên mím môi nhưng vẫn nói lại:
- Xin lỗi.
- Nói lại! - Âu Dương Vô Thần dường như không muốn buông tha cho người con gái.
"...."
Một lần nữa là tôi đánh anh thật đấy! Tin không? Cái tên bệnh hoạn kia!
Âu Dương Thiên Thiên cố kiềm lại sự khó chịu, hơi lớn giọng đáp:
- Xin lỗi.... Âu Dương Vô Thần!
Lúc này, dường như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/1498374/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.