Mã Nhược Anh đảo mắt, thấy cô gái trước mặt mình dường như không muốn trả lời vấn đề này, cô cười gượng, lên tiếng:
- Là một bác sĩ, tôi chỉ là quan tâm bệnh nhân nên mới hỏi thôi, nếu em cảm thấy không thihcs, có thể không nói ra, không sao cả!
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, nhẹ nhàng gật đầu xem như hiểu.
Đến lượt Mã Nhược Anh câm nín: "..."
Con bé không nói thiệt luôn kìa!
Thường thì không phải là cô nói như vậy thì em ấy nên đáp "Ừm cũng không có gì không nói được cả, em mất ngủ là vì....." bla bla như vậy sao?
Không giống kịch bản trên phim chút nào! Lừa người!!!!
Âu Dương Thiên Thiên ngồi một lát, sau đó cô đứng dậy, nói:
- Cảm ơn chị đã giúp đỡ, bây giờ em đã ổn hơn rồi, em xin phép về trước!
Dứt lời, cô cúi đầu với Mã Nhược Anh, rồi xoay người đi ra ngoài.
Mã Nhược Anh vốn không có lí do giữ lại, bởi vì cảm nắng là chuyện bình thường, để con bé ngủ nãy giờ xem như đã tố rồi, còn mới vừa uống thuốc nữa, nên là không có gì đáng ngại cả.
Nhưng mà....
- Thiên Thiên! - Người phụ nữ đứng phía sau đột nhiên lên tiếng.
Âu Dương Thiên Thiên lúc này đã đi tới cửa, nghe gọi mình, cô quay đầu nhìn lại, chợt thấy Mã Nhược Anh nói:
- Hình như em.... không thích mở lòng với người khác nhỉ? Em có rất nhiều bí mật phải không? Vì là có quá nhiều, nên không thể nói cho người khác biết được, đúng chứ?
Trước câu hỏi bất ngờ, Âu Dương Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/1498356/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.