Âu Dương Thiên Thiên chớp chớp mắt, trước sự xuất hiện của Mã Nhược Anh, cô bất ngờ đến độ không nói nên lời.
Mã Nhược Anh cười một cách thân thiện, cô nghiêng đầu, hỏi:
- Sao vậy? Không nhớ tôi sao? Tôi chính là người đã chữa vết thương "nặng" trên trán em lần trước đấy!
"...."
Má, còn có tâm trạng cà khịa cô!
Âu Dương Thiên Thiên cười gượng đáp lại, cô ngồi dậy, đáp:
- À, tôi nhớ ra rồi, chị..... bác sĩ!
Người phụ nữ nghe thấy, gật đầu nói:
- Đúng vậy, em nhớ thì tốt quá. Tôi rất vui khi một cô gái xinh đẹp như em nhớ được tên tôi!
Âu Dương Thiên Thiên: "..."
Lần trước là chị chặn họng tôi những 3 lần, có lần nào cho nói trọn vẹn đâu.
Hơn nữa... tâm lí chị có chút không giống người bình thường, không nhớ được cũng khó lắm!
Mã Nhược Anh cười xinh đẹp, cô xòe tay ra, đưa thuốc về phía Âu Dương Thiên Thiên:
- Có phải đau đầu lắm không? Em uống đi, sẽ hết ngay thôi!
Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên nhìn người phụ nữ tầm vài giây rồi gật đầu, cầm những viên thuốc lên bỏ hết vào miệng, cô uống một hớp nước, nuốt hết xuống bụng.
Sau khi uống xong, Âu Dương Thiên Thiên lên tiếng hỏi:
- Nhưng mà, tại sao tôi lại ở đây vậy? Tôi nhớ mình đã ngất trên đường đi, rồi.... người gọi tên lúc đó... là chị sao?
Mã Nhược Anh bị hỏi, cô đảo mắt, có chút bối rối đáp:
- À.... đúng vậy.....chính là tôi đã phát hiện ra em ngất trên đường đấy! Lúc đó... chỉ là tình cờ... tôi đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/1498355/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.