Đám bác sĩ đều ngẩn người nhìn Âu Dương Vô Thần, trước câu nói bất ngờ của anh, bọn họ vừa sốc vừa ngạc nhiên, hỏi:
- Âu tổng, cái này... ngài không phải vừa mới nói là tiêm thuốc cho... bệnh nhân này sao?
Âu Dương Vô Thần nghe xong, mặt không đổi, tỉnh bơ đáp:
- Cô ta nói không muốn tiêm. Các người dùng cách khác đi.
Đám bác sĩ: "...."
Hạn hán lời tập 2!
Cái quái gì đang xảy ra vậy nè? Từ khi nào thì một bệnh nhân lại được quyền như thế chứ?
Nói không muốn dùng tiêm là không muốn dùng tiêm, như thế cũng được à? Lên làm ông trời luôn đi!
Đám bác sĩ nhìn nhau, quyết định lên tiếng:
- Âu tổng, thực ra chuyện này, vết thương nhiễm trùng chúng tôi đều xử lý rất nhanh gọn là tiêm thuốc vào để loại bỏ độc tố thôi, trước giờ đều chưa từng thử qua cách khác,
Âu Dương Vô Thần mím môi, anh nhìn Âu Dương Thiên Thiên rồi lại nhìn đám bác sĩ, chợt nói:
- Nhưng cô ta bảo không muốn dùng tiêm. Các ông điếc hết phải không? Nghĩ cách khác cho tôi!
Đám bác sĩ: "..."
Rồi ý anh là sao?? Hỏi ý anh chứ hỏi ý cô ta à mà cứ muốn theo ý kiến của cô ta thế?
Là tổ tông hay sao mà nghe lời dữ vậy?
Đám bác sĩ cũng hết cách, nhìn nhau bàn luận nhưng không đi đến kết quả, vấn đề là bọn họ không thể mạo hiểm đưa thuốc vào cơ thể bằng đường khác được, chỉ có cách nguyên thủy là tốt nhất thôi.... vậy nên.....
Sau một hồi im ắng, một người đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/1498295/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.