Chiếc xe chạy vụt trong bóng đêm, xuyên thẳng qua những đám mây dày đặc của bóng tối, tiến thẳng về phía trước không kiệng nệ bất cứ ai.
Ngồi trong xe, Âu Dương Vô Thần ôm lấy thân thể của Âu Dương Thiên Thiên, anh cúi đầu nhìn khuôn mặt đang đỏ rực của cô, trong lòng cảm thấy bực bội không thôi.
Cái cô ngốc này, tại sao không chịu để ý một chút mà ăn chứ? Thứ gì cũng cho vạ vào miệng được như thế, không sợ ngộ độc mà chết à?
Đã có vết thương thì chí ít cũng nên kiêng nệ một tí, đằng này lại cứ ăn thoải mái như vậy, coi mạng sống của mình là trò đàu chắc?
Nỗi khó chịu trong lòng càng dâng lên, Âu Dương Vô Thần càng cảm thấy mình vô lí. Mặc dù biết là Âu Dương Thiên Thiên cũng không biết gì nên mới ăn vô tội vạ như thế nhưng mà.... vẫn không thể tha thứ cho sự sơ suất nhỏ đó được.
Cảm giác thật....bức rức!!
Người tài xế phóng chiếc xe nhanh hết mức, vài phút sau, liền dừng lại trước cổng bệnh viện Trung Ương Bắc Kinh.
Âu Dương Vô Thần ôm lấy thân thể Âu Dương Thiên Thiên lao xuống xe, anh đi nhanh vào trong, ngay lập tức một đoàn bác sĩ tiến tới, cúi đầu chào hỏi;
- Âu tổng!
Âu Dương Vô Thần không để ý đến họ, anh đặt thân thể Âu Dương Thiên Thiên lên chiếc giường gần đó nhất, rồi nói tóm gọn với tốc độ nhanh:
- Vết thương bị nhiễm trùng, dẫn đến sốt, các người mau nghĩ cách chữa cho cô ta!
Đám người có mặt ở đó ngây ra vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/1498294/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.