Đường Gia Ân nắm chặt tay, trên mặt đã tức giận đến mức nổi gân xanh, nhưng mà 1 chữ bà ta cũng không đáp lại được. Cuối cùng, chỉ có thể cương mặt, ấm ức mà ngồi xuống lại ghế của mình.
Âu Dương Thiên Thiên lườm muốn rách mắt, cô chậm rãi về chỗ, điều chỉnh lại giọng của mình, lên tiếng:
- Hôm nay về đây, thứ nhất là cảnh cáo dì, đừng làm xằng bậy trong Đường gia. Thứ 2, tôi là muốn dì trả lại toàn bộ số tài sản mà mẹ tôi đã để lại cho tôi trong di chúc 10 năm trước, tất cả!
Đường Gia Ân ngay lập tức nhíu mày, theo bản năng thốt lên:
- Vì cái gì chứ?
Số tài sản đó đã ở trong tay cô, mắc mớ gì bắt cô trả? Hơn nữa, sự việc đã qua 10 năm rồi, bây giờ muốn đòi? Cô không trả!
Âu Dương Thiên Thiên cười lạnh, nói:
- Vì cái gì ư? Vì tôi chính là người được thừa hưởng số tài sản đó, chứ không phải là dì. Vậy nên, nó thuộc về tôi!
- Đường Gia Ân, dì thật sự nghĩ tôi vẫn là đứa trẻ non nớt của 10 năm trước sao? Để dì dễ dàng qua mặt như vậy? Tôi lúc đó có thể còn quá nhỏ tuổi mà bị dì lừa, nhưng mà.... 10 năm sau, tôi đã không còn như vậy nữa rồi.
- Bây giờ tôi là Nhị tiểu thư của Âu Dương gia, thế lực nhà tôi lớn thế nào, tôi nghĩ dì hiểu rõ. Để tôi lục lại di chúc của mẹ sẽ phiền phức lắm, vậy nên dì tốt nhất nên hai tay trao trả lại cho tôi, tôi sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/1498185/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.