Chương trước
Chương sau
Xe taxi dừng trước một căn biệt thự ở Bạch Lộ Loan, dì giúp việc trong nhà nhìn thấy lạ, tò mò không biết ai tới đây.

Đến khi nhìn thấy Mục Tinh Vũ từ trên xe bước xuống mới kinh ngạc kêu lên: “Thiếu gia, cuối cùng cậu cũng về!” sau đó nhanh chóng tiến tới giúp xách hành lí.

Tuy rằng trong lòng Tiểu Vấn đã đoán được, nhưng vẫn không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Trong khoảng thời gian đi theo Mục Tinh Vũ, Mục Tinh Vũ đối xử với cậu rất tốt, hoàn toàn không có tính cách của một thiếu gia giàu có.

“Tiểu Vấn, có muốn ở lại ăn cơm không?” Mục Tinh Vũ hỏi.

Tiểu Vấn vội lắc đầu:”Không cần đâu anh Tinh Vũ.” Tuy rằng rất muốn thấy dáng vẻ của nhà giàu, nhưng Tiểu Vấn biết rằng người nhà giàu có nhiều quy tắc, cậu sợ sẽ không thoải mái, vẫn nên về tổ của mình thôi.

“Vậy cũng được, tôi ở nhà mấy ngày, cậu không cần đến công ty, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.” Nói xong Mục Tinh Vũ kêu tài xế riêng đưa Tiếu Vấn trở về.

Tiểu Vấn ngồi trên chiếc xe Rolls-Royce của nhà Mục Tinh Vũ, tim đập thình thịch muốn rớt ra ngoài.

Tài xế nghiêm túc lái xe, cậu cũng không biết nói gì bèn lấy điện thoại ra tra Baidu ông chủ họ Mục, kết quả tra được ông chủ của một công ty bất động sản nổi danh trong nước có họ Mục.

Tiểu Vấn cảm thấy mình đã bỏ lỡ một trăm triệu, rõ ràng một thiếu gia nhà giàu sờ sờ bên người thế mà cậu không hề biết.

......

Ở phòng khách Mục gia, ba Mục và mẹ Mục một người đọc tạp chí, một người chơi điện thoại đều đang chờ cơm tối. Chẳng qua bây giờ đã qua giờ cơm thường ngày của Mục gia, sở dĩ không ăn cơm là bởi mẹ Mục nói Mục Tinh Vũ sẽ trở về.

Khi mẹ Mục không chờ đợi được nữa, rốt cuộc cũng nghe được tiếng Mục Tinh Vũ, bà vội vàng đứng dậy, nhưng ba Muc lại nghiêm túc nói: ”Không được đi!”

“Nghiêm túc như vậy làm gì? Vất vả lắm Tinh Vũ mới trở về, không thể vì ông nổi giận mà đi tiếp." Nói xong, mẹ Mục ra phòng khách, nhìn thấy bóng dáng của Mục Tinh Vũ.

“Mẹ.” Mục Tinh Vũ vô cùng kích động, tiến lên ôm mẹ thật chặt.

Mẹ Mục có hơi ngoài ý muốn, con trai lâu rồi không làm nũng với bà như vậy, cười nói: “Đi ra ngoài chơi vui đến vậy sao? Để mẹ nhìn xem con có ốm đi hay không?”

“Mẹ, mẹ đừng lo, con rất tốt“ Mục Tinh Vũ nhìn thấy ba Mục đang đọc tạp chí trong phòng khách, đi qua hô “Ba, con về rồi đây.”



“Hừ, còn biết trở về.” Ba Mục liếc nhìn Mục Tinh Vũ một cái, sau đó đưa tầm mắt trở về trên trang tạp chí.

“Ông Mục, con chúng ta mới trở về, chú ý tính tình của ông đó.” Mẹ Mục đi tới không vui nói.

Mục Tinh Vũ cười thầm, ba cậu ở công ty nói một không có hai, nhưng ở nhà mẹ cậu mới là nóc nhà. Chẳng qua Mục Tinh Vũ biết thật ra ba Mục cũng rất quan tâm cậu, bây giờ chỉ cố ý lạnh nhạt với cậu mà thôi.

Cậu ngồi vào chỗ bên cạnh ba Mục, lấy tạp chí trong tay ba Mục xuống: “Ba, con đã biết sai rồi, con không nên trốn đi du lịch, ba xem không phải bây giờ con đã về rồi sao?”

“Hừ, con biết sai rồi? Tại sao lúc nào cũng tắt máy, con có biết mẹ lo lắng cho con đến nhường nào không?” Ba Mục trách móc nói.

“Nói vậy làm như ông không lo lắng cho con giống tôi.” Mẹ Mục không khách khí phá đám nói.

Sắc mặt ba Mục cứng đờ, ho một tiếng vì hơi xấu hổ.

Mục Tinh Vũ vội vàng đưa cho ba Mục chén trà.

Ba Mục uống một ngụm nước trà, thở dài đối mặt với Mục Tinh Vũ nói: “Hôn sự với Cố gia con đừng lo lắng, ba sẽ nghĩ cách.”

“Ba, con nghĩ thông rồi, tuy bây giờ Cố tổng đang hôn mê, nhưng có phải không nói sẽ nhanh tỉnh lại đâu? Hơn nữa anh ấy muốn tài có tài, muốn sắc có sắc, con gả cho ảnh cũng không lỗ đâu nha.”

Mục Tinh Vũ nói xong, ba Mục và mẹ Mục đều nhìn cậu một cách kinh ngạc,

“Tinh Vũ, con đừng ép bản thân mình.” Ba Mục nói.

“Ba, lời con nói đều là thật.”

Mẹ Mục nghi ngờ làm sao mà con trai mới đi ra ngoài một chuyến, mà thái độ lại thay đổi tới 360 độ như vậy. Bà đến ngồi bên cạnh Mục Tinh Vũ, cẩn thận xem xét biểu cảm Mục Tinh Vũ, hỏi: “Có phải Cố gia uy hiếp con hay không?”

Mục Tinh Vũ phì cười: “Mẹ, mẹ lại nghĩ đi đâu.”

“Con đừng cười, hiện tại Cố Vân Chu hôn mê bất tỉnh, ông nội Cố vì cho hắn cưới vợ chuyện gì cũng làm được.” Nói xong, đôi mắt mẹ Mục đỏ lên.

Cho đến bây giờ, Cố gia đã chiếu cố nhiều cho Mục gia, các công ty lớn vì lợi ích ở Cố gia đều sẽ cho họ chút thể diện.

Sau khi Cố Vân Chu xảy ra chuyện, ông nội Cố ấp ủ một tia hi vọng muốn cưới vợ cho Cố Vân Chu, ba Mục và mẹ Mục căn bản không biết từ chối như thế nào.

Đến khi Mục Tinh Vũ tức đến nỗi ra ngoài du lịch, thậm chí không nhận điện thoại của họ, ba Mục và mẹ Mục lúc này mới hoảng sợ.

Chẳng sợ bị người đời lên án Mục gia bọn họ vong ân phụ nghĩa, chẳng sợ đắc tội với con quái vật khổng lồ Cố gia, ba Mục và mẹ Mục vẫn quyết định giải trừ hôn ước, hạnh phúc của con trai họ mới là điều quan trọng nhất.

Ba Mục nói với Mục Tinh Vũ quyết định của mình, khiến mắt Mục Tinh Vũ đỏ ửng.

“Ba, mẹ, cảm ơn hai người vì đã nghĩ cho con, nhưng hai người yên tâm, con thật sự muốn gả cho Cố Vân Chu.”

Đời trước, Mục Tinh Vũ vẫn luôn ở lại đoàn phim《 Khoảnh khắc ấm áp 》, đến khi sinh nhật của ba Mục cậu mới trở về.

Khi đó ông nội Cố đã biết thái độ của cậu, cuối cùng chủ động từ bỏ kế hoạch đám cưới.

Sau này Andre ra tay với Mục gia, mọi người đều cho rằng là Cố gia trả thù Mục gia, nhưng Mục Tinh Vũ biết đó chỉ là thủ đoạn để khống chế Cố gia của Andre.

Đời này, Mục Tinh Vũ chủ động về nhà đã khiến tình huống hoàn toàn bất đồng với đời trước.

Cậu nhất định không để bi kịch đời trước của mình lặp lại.

“Ba, thật ra mấy ngày nay con không có đi du lịch, mà là......Ký hợp đồng với một công ty giải trí.”

Ba Mục nhíu mày: “Con vào giới giải trí?”

“Đúng vậy con muốn làm minh tinh.”

Tinh Vũ, con nói thật ư? Tuy mẹ không đồng ý, nhưng con trai mẹ lớn lên anh tuấn như vậy, không làm minh tinh đúng là hơi lãng phí.” Mẹ Mục cười nói, đánh vỡ không khí nặng nề vừa nãy.

Ba Mục trừng mắt liếc nhìn mẹ Mục một cái, con của ông quá đơn thuần, ở một nơi phức tạp như giới giải trí, ông lo con trai mình sẽ bị hãm hại.

“Sao việc con muốn làm minh tinh không nói với ba?” Ba Mục hỏi.

“Đó chỉ là một phút nổi hứng, trọng điểm là trong khoảng thời gian này con phát hiện mình quá ngây thơ. Điều hành một công ty không hề đơn giản, mà Cố Vân Chu quản lí hàng trăm nghìn người ở tập đoàn Cố thị, thậm chí còn quản lí trật tự gọn gàng, đúng thật làm người khác bội phục. Anh ấy bây giờ chỉ là rồng lội nước cạn, có lẽ như kỳ vọng của ông nội Cố, con gả cho Cố Vân Chu không chừng anh ấy sẽ tỉnh lại, con còn gì mà bất mãn.”

“Con thật sự nghĩ như vậy sao?” Ba Mục hỏi.

“Đương nhiên là thật, hơn nữa ba ơi, con muốn mau chóng cưới anh ấy. Ba hãy thương lượng với ông nội Cố về ngày cưới, đúng rồi, con còn muốn nhanh chóng đi thăm Cố gia một chuyến.

Ba Mục và mẹ Mục đều kinh ngạc nhìn Mục Tinh Vũ* như thể vẫn không tin được điều cậu vừa nói.

*QT: “...nhìn Cố Vân Chu...” mình thấy không hợp ngữ cảnh nên xin phép được đổi.

Mục Tinh Vũ cảm thấy cậu cần cho ba mẹ chút thời gian để bớt hoang mang nên kéo tay hai người, cười nói: “Nào, chúng ta đi ăn cơm thôi.”

Cả nhà hòa thuận vui vẻ, ba Mục và mẹ Mục rốt cuộc cũng tin con trai họ đã thay đổi suy nghĩ.

Ăn cơm xong, Mục Tinh Vũ trở về phòng.

Sau khi tắm rồi thay áo ngủ, cậu nằm trên chiếc giường lớn mềm mại của mình mới cảm thấy được thân thể thả lỏng hoàn toàn.

Cậu một lần nữa nhìn lại chiếc vòng hoa sen trên cổ tay, thấy nụ hoa không có gì thay đổi, cậu tự hỏi: Khi nào hoa sen mới nở lại lần nữa?

Suy nghĩ không bao lâu, Mục Tinh Vũ đã ngủ thiếp đi.

Ở đoàn phim thức khuya dậy sớm, còn hay bị Phùng Tử An làm khó dễ, cậu vẫn chưa được nghỉ ngơi đầy đủ. Về nhà, khung cảnh quen thuộc cùng chiếc giường lớn mềm mại, chẳng mấy chốc cậu đã tiến vào giấc ngủ.

Mẹ Mục vốn đinh nói cho cậu việc mai đến nhà Cố gia, nhưng gõ cửa không có phản hồi nên đành phải rời đi.

Ngày hôm sau, Mục Tinh Vũ thức dậy thấy đã hơn 8 giờ.

Cậu vội vàng nâng cánh tay lên, thấy ba nụ hoa đã hoàn toàn nở rộ. Cậu tưởng muốn ủ nước thần từ hoa sen phải yêu cầu thời gian nhất định.

Cậu tích nước từ hoa sen ra, gọi là nước thần, nước thần này mỗi ngày chỉ tích được ba giọt cho nên cậu vô cùng quý trọng.

Vì thế cậu vội vàng đi xuống lầu lấy ly nước, dự định cho ba mẹ uống một ít.

Cậu nhỏ một giọt nước thần vào ba cái ly, sau đó cho nước lọc vào, đặt lên khay rồi mang ra phòng khách.

Ba Mục và mẹ Mục đã ăn xong bữa sáng, đang ngồi ở trong phòng khách nói chuyện.

Mẹ Muc nhìn thấy cậu, vội vàng nói: “Con dậy rồi à, hôm nay đến nhà Cố gia, con nhanh nhanh chuẩn bị đi.”

“Hả, hôm nay đã đi rồi sao?” Mục Tinh Vũ hơi kinh ngạc, tuy rằng cậu muốn gặp Cố Vân Chu, nhưng không nghĩ là sẽ nhanh như vậy.

“Ông nội Cố biết con muốn tới thăm, cho nên vội vàng sắp xếp thời gian cho ngày hôm nay.” Ba Mục nói, trên mặt vẫn mang theo nét u sầu.

Mục Tinh Vũ biết ba Mục lo lắng, ông nội Cố gấp như vậy, chính là vì hy vọng Mục Tinh Vũ nhanh chóng cưới Cố Vân Chu đây mà.

Cậu đưa ly nước cho ba mẹ, cười nói: “Hôm nay đi cũng tốt, con có thế thấy được Cố Vân Chu sớm hơn.”

“Con thật sự bằng lòng gả cho nó sao?” Ba Mục lại hỏi.

“Ba, đừng hỏi nữa, con thật sự, thật sự bằng lòng.” Mục Tinh Vũ nhấn mạnh.

Thấy ba mẹ đều đã uống xong ly nước, Mục Tinh Vũ mới lấy nước của mình uống.

Sau đó cậu trở về phòng rửa mặt, chọn đi chọn lại quần áo trong phòng, cuối cùng chọn một bộ âu phục màu trắng.

Vào khoảng 10 giờ, bọn họ lên đường đến Cố gia.

Nhà cũ Cố gia ở phía Đông thành phố, bên cạnh trung tâm hoa viên, là một căn biệt thự năm lầu phong cách châu Âu. Bao quanh bởi hoa viên, diện tích lớn, phong cảnh vô cùng đẹp.

Ở một nơi tấc đất tấc vàng như Bắc KInh sở hữu một khu đất rộng như vậy, lại nằm cạnh trung tâm hoa viên, không phải có tiền là làm được.

Ngoài căn nhà cũ này, Cố gia còn mua rất nhiều bất động sản trong và ngoài nước, bao gồm lâu đài cổ có lịch sử lâu đời ở châu Âu, lâm viên Tô Châu với những cây cầu nhỏ và dòng nước chảy róc rách ở Trung Quốc, còn có một hòn đảo tư nhân ở phía Nam Thái Bình Dương.

Không lâu sau, chiếc Lincoln ngừng trước biệt thự Cố gia, quản gia Lâm Tiêu đã ở đây nghênh đón bọn họ.

“Hoan nghênh đã đến Mục tiên sinh, Mục phu nhân, Mục thiếu gia, lão gia đã chờ mọi người ở phòng khách từ sớm.” Lâm Tiêu cung kính nói.

Mục Tinh Vũ đi theo ba mẹ vào biệt thự, trên đường lại đánh giá Lâm Tiêu.

Đời trước, cậu mang canh gà theo đi thăm Cố Vân Chu, nhưng sau khi uống Cố Vân Chu lại trúng độc.

Lúc cậu ở trong tù nhớ lại chi tiết lúc đó, phát hiện ngoài cậu ra, người duy nhất tiếp xúc với canh gà cũng là người lấy cớ kiểm tra canh có vấn đề gì không là Lâm Tiêu

Hay cho câu nói vừa ăn cướp vừa la làng
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.