Phó lão gia ngồi trên giường bệnh trong phòng tâm trạng cũng không khá khẩm hơn là mấy. Ông im lặng nhìn ra cửa sổ, ánh mắt xa xăm không biết đang suy nghĩ điều gì. Thi thoảng ông lại ngoảnh đầu nhìn ra phía ngoài cửa, ánh mắt nhăn nheo lúc xa lúc gần khó đoán. Thế nhưng ẩn sâu trong đôi mắt già nua đã hằn lên vết chân chim kia lại là sự xót xa khó tả. Có lẽ ông đang ân hận lắm!
Phó lão gia lặng lẽ đưa tay lấy ra trong túi mình chiếc điện thoại, chiếc điện thoại ấy ông đã sử dụng rất lâu rồi kể từ khi Phó Thiên Hàn còn nhỏ. Thật ra đấy là kỷ vật duy nhất mà mẹ Phó Thiên Hàn đã để lại, Phó lão gia rất trân quý chiếc điện thoại ấy. Mọi ngưởi bên ngoài đều nói ông vì Mạc Tuyết Anh nên mới khiến mẹ Phó Thiên Hàn lâm bệnh nặng mà chết. Rằng ông chẳng hề yêu mẹ Phó Thiên Hàn dù chỉ một chút. Ấy thế nhưng mấy ai biết được những điều ấy lại đi ngược với sự thật.
Sự thật rằng Phó lão gia vô cùng yêu người vợ kết tóc ấy, nói ra nghe thật nực cười! Đúng, ông đã cưới Mạc Tuyết Anh - mối tình đầu của mình ngay sau khi mẹ Phó Thiên Hàn mất. Đúng, bấy lâu nay ông bị che mắt nên mới đối xử không tàn nhẫn với con trai mình. Đúng, tất cả đều là do ông làm sai! Lỗi lầm của ông ngày trước đã mang đến nhiều hậu quả và rạn nứt trong tình cảm. Kết cục hôm nay ông nhận lại có lẽ chính là báo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-em-la-nguoi-anh-yeu/3569885/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.