Cả căn phòng bệnh trong phút chốc trở nên yên ắng đến lạ, chỉ vì một câu nói của Phó lão gia khiến mọi người ở đó đều phải sững người. Đặc biệt là Phó Thiên Hàn! Đứng cạnh giường bệnh Phó Thiên Hàn đưa mắt nhìn chăm chăm vào gương mặt hốc hác của ba mình trong lòng dấy lên một cảm giác khó tả. Nói thật từ khi anh có ký ức đến giờ đây vẫn là lần đầu được nghe câu “ba xin lỗi”. Đối với Phó Thiên Hàn đó là câu nói không bao giờ anh dám tưởng tượng. Nó xa vời đến lạ!
Thấy con trai cứ mãi nhìn mình Phó lão gia cũng tự hiểu, ông cúi đầu nở nụ cười cay đắng. Mắt ông hơi rơm rớm với giọng nói đứt quãng:
- Ba… ba…xin lỗi!
Dứt lời Phó lão gia lần nữa ngước mắt nhìn lên mong nhận lại từ con trai sự tha thứ. Thế nhưng trái với vẻ mặt mong đợi của ông lại là ánh mắt nhíu lại đầy nghi hoặc. Nhìn thấy ánh mắt ấy lòng ông lúc này đau như cắt, âu chắc cũng là nghiệp báo mà ông phải trả. Phó lão gia ông tin tưởng cả đời, yêu thương cả đời, nâng niu cả đời thế mà cuối cùng ông lại đau đớn nhận ra những thứ mình cố gắng bảo vệ ấy là giả dối.
Nghe lời xin lỗi của Phó lão gia khiến Phó Thiên Hàn không cách nào cầm lòng được. Nói sao thì nói đối với anh Phó lão gia vẫn luôn chiếm trong lòng anh một vị trí vô cùng quan trọng. Tuy ông ấy chưa từng yêu thương anh, chưa từng bảo vệ và che
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-em-la-nguoi-anh-yeu/3569884/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.