Ăn cơm xong Phó Thiên Hàn đứng dậy dọn rửa bát trên bàn, khi anh trở lại phòng thì thấy cô gái nhỏ đã ngủ quên mất. Lãnh Vân Hy nằm tựa lưng lên thành giường, đôi mắt nhắm khẽ với đôi mi dài rung rinh. Ánh nắng ngoài cửa chiếu vào càng làm ánh lên làn da trắng như tuyết. Thấy Lãnh Vân Hy ngủ ngon như vậy Phó Thiên Hàn cũng không muốn làm phiền, vì cô bị thương nên anh cũng muốn dành thời gian cho cô nghỉ ngơi nhiều hơn nữa.
Định tiến tới đỡ cô nằm xuống giường thì bỗng điện thoại Phó Thiên Hàn reo lên, sợ Lãnh Vân Hy sẽ vì bị ồn mà thức giấc nên anh lập tức ra ngoài nghe điện thoại. Phó Thiên Hàn đứng trước cửa phòng lấy ra trong túi chiếc điện thoại màu đen đời mới nhất. Sau khi thấy dòng chữ hiển thị hai chữ " Lưu Dịch " anh liền nhìn xung quanh rồi tìm một góc khuất. Đứng ở góc khuất nơi cuối hành lang cách phòng bệnh của Lãnh Vân Hy một khoảng dài lúc này Phó Thiên Hàn mới bắt máy:
- Tôi đây!
- Phó thiếu, người đã bắt lại được rồi ạ!
- Tốt! Lát nữa tôi sẽ đến!
- Vâng!
Nói rồi Phó Thiên Hàn cúp máy, vài ngày trước sau khi Lãnh Vân Hy đã dần bình phục Phó Thiên Hàn liền cho người tìm bắt Hoàng Mộc Hoa. Do đường bay và cả đường biển đều đã bị anh chặn nên mẹ con Hoàng Mộc Hoa không thể ra nước ngoài. Sau khi cắt đứt mọi mối liên hệ của hai mẹ con bà ta ra nước ngoài Phó Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-em-la-nguoi-anh-yeu/3569851/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.