Nghi An đi về nơi mà họ từng sống chung với nhau, cô ấn mở khoá thì thấy nhà có rất nhiều bụi phấn.
Anh...không về nhà sao? Nghi An bước đi vào phòng ngủ nơi này không có gì thay đổi, cũng chỉ có hai bộ đồ ngủ của hai người là đồ ngủ trái thơm, mặc đôi với nhau. Cũng được để ngoài hiên nhà.
Nghi An bật khóc. Cô không muốn rời xa anh đâu, cũng không phải chê gia đình nghèo. Cô chỉ thấy mình không xứng đáng ở bên anh thôi.
Ngồi một lúc rồi cô đi về, cô biết mấy hôm nay tứ đại gia tộc điều đi tìm cô trong bí mật. Có lẽ là do Từ Khiêm nói, anh không muốn cô hoảng sợ.
Họ không tìm được cô cũng rất đúng, vì cô không đến những nơi nguyên chủ từng đi qua. Mà là nơi cũ của cô từng ở. Một căn nhà nhỏ ở ngoại ô là một nơi mà ngay cả quản lý cũ khi xưa cũng không biết.
Khi đó cô thấy rất đau lòng cho mình. Cô sống lại nhờ nguyên chủ, thật không ngờ nguyên chủ lại bị hãm hại dẫn đến mạng sống chỉ cần một chút thôi là đã đi đời nhà ma.
Cho nên cô mới trốn đến nơi này tránh sự truy tìm của mọi người và tự mình điều tra nguyên nhân cái chết của nguyên chủ thì cô mới yên lòng mình.
Nơi này cô đã ở được hai tuần này, cuộc sống vốn cũng không có gì thay đổi. Thay đổi ở chuyện cô không có cùng Từ Khiêm ngủ bên cạnh nhau thường xuyên như họ ân ái mà thôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-em-da-yeu-anh/2500813/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.