Ăn cơm xong thì Lục phu nhân muốn ở cùng với Thanh Thanh hơn, nhưng vì sợ Nghi An buồn cho nên bà không nói gì.
Nghi An cũng biết cho nên cô đi ra ngoài nói chuyện cùng với Từ Khiêm.
Để lại không gian cho họ, cô vẫn biết mình giành lấy của Thanh Thanh quá nhiều.
"Em gái! Nghi An chúng ta nói chuyện đi. Anh không thích cách em gọi là một tiếng anh Lục? Hai tiếng cũng anh Lục?". Nghiên Trung không đợi cô đồng ý mà đã tự ý nói ra tất cả.
Nghi An có thể không về nhà họ Lục, nhưng với anh cô vẫn là em gái của Lục Nghiên Trung này.
Nghi An mỉm cười. Không biết từ khi nào Từ Khiêm đã đi đâu rồi.
"Anh Lục? Anh lại quên rồi, Thanh Thanh mới là em gái của anh ạ". Còn cô thì không phải.
"Ừm! Anh biết, nhưng em cũng không thể quên anh em chúng ta sống với nhau bao năm nay. Không tình thì còn nghĩa? Em định quên đi tất cả sao". Lục Nghiên Trung không hài lòng với cách nói chuyện của Nghi An. Nhà họ Lục vẫn luôn có chổ đứng cho Nghi An đó là điều không thể thay đổi.
Vậy sao? Nghi An đã tự hỏi. Nếu cô cố chấp ở lại nhà họ Lục thì mọi người sẽ ra sao? Chán ghét hay càng thêm khinh bỉ cho sự hèn hạ này của cô.
Thanh Thanh cũng sẽ vì chuyện này mà trở nên xa cách với cô hơn.
Mọi chuyện cũng sẽ khó giải quyết hơn. Thôi thì cứ mặc cho số phận vậy. Bởi vì cô không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-em-da-yeu-anh/2500808/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.