Ở một nơi khác, Lục Nam Hàng dìu anh mình đi tiếp, hai người họ điều bị thương, nhưng Lục Nghiên Trung đã bị thương do chịu cho anh ta một dao.
Hai người họ đi sâu vào trong rừng. Từng bước khó khăn, đến khi tìm được một hang động nhỏ, hai người họ mới bước vào trong đó.
Lục Nam Hàng nhóm lửa, kỹ năng đi rừng của anh ta có rất nhiều nên tạo ra lửa lại không hề khó một chút nào.
Sau đó anh kiểm tra vết thương cho anh mình, hơi hở sâu vết thương, cũng đã tạo mủ. Nếu không chữa trị kịp, vết thương trên tay anh cả khó mà giữ được.
“Anh ở đây, em đi tìm một ít thuốc cho anh”. Lục Nam Hàng nói.
“Được…”. Lục Nghiên Trung nhắm mắt nghĩ ngơi. Hơi thở cũng nhẹ đi rất nhiều.
Lục Nam Hàng liền đi ra ngoài, anh đi tìm một số thuốc nam để giúp anh ngăn bị hoại tử.
Đã một tuần lễ, nó đã bị nhiễm trùng. Họ vẫn bị truy sát, không thể thoát được, chỉ có thể trốn vào sâu trong rừng mà thôi.
Khi hái thuốc về, anh thấy một con thỏ, liền rút dao ra phóng về phía nó. Đã ba ngày họ đã không có gì vào trong bụng, bây giờ có miếng ăn không thể vụt mất.
Nhưng thỏ lại tránh được, Lục Nam Hàng tiếp tục đuổi bắt nó. Con dao trên tay anh là lúc giết người đã truy đuổi bọn anh, anh đã lấy nó phòng thân.
Phập!!!
Con thỏ bị trúng vào chân, không thể chạy được nữa, anh liền lấy nó, đi tìm một con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-em-da-yeu-anh/2500468/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.