Cố Hân thấy họ nói đến hai người thì biết ngay đến Lục Nghiên Trung và Nam Hàng, nên vội đánh lạc hướng họ.
Đánh lạc hướng rồi sau đó đi tìm anh vẫn dễ hơn, cho nên Cố Hân liều mạng một phen, đã có tin tức của anh rồi, làm sao có thể đứng nhìn được.
Nhưng lại bị tóm được, bọn họ thấy cô một thân một mình, tóc lại hơi rối. Tuy mặc quần áo nam, nhưng họ lại nhận ra được cô chính là con gái.
Ánh mắt thèm khát của bọn họ lại xông ra, nhìn khắp người cô một lượt. Tuy khuôn mặt lấm lem nhưng vẫn còn rất khả ái.
Cố Hân biết họ đang nhìn mình, tính sơ lượt, họ có tất cả bảy người, điều trang bị vũ khí, không thể thoát được nếu bọn họ xông đến.
Sẽ không ổn, thậm chí còn bị thiệt hại.
Chỉ có thể dùng kế mà thôi. Cố Hân mỉm cười, làm những tên đó càng thêm ngứa ngáy.
Những ngày này bọn chúng đã đi theo đại ca mình, nhịn hoan lạc, bây giờ có con mồi ngon, nên chúng rất khao khát.
“Tôi đi vào rừng thì bị lạc với các bạn học, không biết các anh có thấy họ không ạ”. Cô nhỏ giọng hỏi. Vén tóc lên trong càng thêm quyến rũ.
“Bọn anh không thấy”. Một tên bước đến. “Nhưng mà em có thể ở chơi với bọn anh”.
“Cái anh này kỳ ghê”. Cố Hân giả bộ muốn rời đi, nhưng lại bị vấp ngã, cô ngã vào lòng tên đó.
“Cảm…cảm ơn”. Cố Hân cắn răng chịu đựng tên khốn này ôm mình, muốn thoát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-em-da-yeu-anh/2500466/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.