Sau đó Nghi An chưa kịp thích ứng thì đã bị một chiếc xe khác ở phía sau mà tấn công đến. Liên tục va chạm vào phía sau để làm đẩy nhanh quá trình tốc độ của xe.
“Xem ra…tớ liên luỵ cậu rồi”. Nghi An cười với Giản Ái.
Nếu như hôm nay Giản Ái không đi cùng thì người xảy ra chuyện chỉ có mình cô mà thôi.
“Nói cái gì đó”. Giản Ái đánh lái tránh đi. “Tớ không sao”.
“Nghi An. Hay là chúng ta chơi lại chúng đi”. Cũng không thể chờ chết được.
“Được”. Nghi An đồng ý với ý kiến đó của Giản Ái.
Phía trước và phía sau đều có xe tấn công, nếu chờ chết thì thật không đáng. Giản Ái muốn liều một phen xem sao
Cô ấy hít sâu một hơi, dặm mạnh chân ga sau đó đánh lái một bên muốn va chạm lại chiếc xe bên hông mình.
Cuộc đời của Giản Ái chưa bao giờ hoảng sợ mà kích thích như vậy.
Rầm.
“Tiếp tục”. Nghi An lên tiếng. “Áp sát nó”.
“Được”.
Rầm
Rầm.
Chiếc xe chạy song song bị các cô va chạm thì vội tránh đi, sau đó giảm lại tốc độ của mình.
“Cậu sợ chết không”. Nghi An hỏi.
“Sợ sao không. Cậu có cách hả”.
“Ừm. Nếu có xe hay vật cản nào ở phía trước cản lại, cậu cứ tông thẳng đến đi. Liều thì sẽ không sao? Nhưng tớ không chắc”.
“Được”.
Nghi An nói rất đúng, nếu không liều thì họ sẽ không thoát được, huống chi khi va chạm, xe đã bắt đầu chảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-em-da-yeu-anh/2496042/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.