Đoàn Ân Nhi vốn nghĩ chuyến này hai người họ chết là chắc rồi. Không ngờ tên Trần Cảnh Hoài đó lại đến kịp lúc như vậy chứ.
Không những cứu được Giản Ái mà còn cứu được Nghi An.
Sao bọn nó lại tốt số vậy chứ.
Đã vậy, con mụ đàn bà Trần Hà ngu ngốc kia.
Chạy ra làm gì để bị phát hiện vậy chứ. Mẹ nó, ăn hại đồng đội là có thiệt.
Đúng là đồ ngu ngốc, ngu đần, ngu ngục. Thứ như bà ta chết là đáng đời.
Chết thì mới hết cái ngu của mình.
“Từ Khiêm…Từ Khiêm”. Bà ta gọi anh.
Nhưng anh chỉ hơi dừng lại. Sau đó nhìn bà với khuôn mặt âm trầm. Anh không nói gì sau đó đóng cửa xe cấp cứu lại rồi rời đi.
“Từ Khiêm! Từ Khiêm”.
“Từ phu nhân”. Trần Cảnh Hoài đi đến. “Tại sao bà lại xuất hiện ở chổ này”.
“Tôi…tôi…”. Trên mặt bà ta thoáng sợ hãi. Ấp úng mãi không nói được lời nào.
“Vợ tôi, Trần thiếu phu nhân của nhà họ Trần và là Hoàng tiểu thư của nhà họ Hoàng”. Trần Cảnh Hoài với khuôn mặt u ám nhìn bà ta. “Liên quan đến sự việc của vợ tôi và Lục Nghi An cùng với bà có mặt ở đây. Mời bà theo chúng tôi một chuyến”.
Vừa dứt lời có hai chiến sĩ đến còng Trần Hà lại và đưa bà ta lên xe.
“Không không…tôi không cố ý…không…”.
Nhưng anh lại không nghe. Anh cũng đi đến bệnh viện, mọi việc còn lại để cho phụ cấp làm.
- -----
Tại bệnh viện thành phố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-em-da-yeu-anh/2496040/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.