Nghi An khoẻ lại thì hay đưa con đi học.
Mới đây cô phát hiện, hai đứa nhỏ nhà mình không vui.
Hỏi mãi mà cũng không nói.
Như mỗi ngày, Từ Khiêm nhận nhiệm vụ đưa hai con đi học, sau đó thì đi đến trường học.
Còn Nghi An thì dưỡng thương.
Thật lòng mà nói cô thấy mình khoẻ lắm rồi, nhưng mọi người cứ kêu chưa khoẻ nên phải ở nhà. Một mình cô không đấu lại được gần hơn hai mươi người nên cuối cùng chấp nhận.
“Em đi ra ngoài mua một chút đồ rồi em về nhé”. Trước khi đi không quên gửi tin nhắn cho anh.
“Cẩn thận đó”.
“Vâng”.
Nghi An không lái xe, mà đón một chiếc taxi đi dạo quanh thành phố này. Mua cũng rất nhiều đồ.
Thấy cũng đến trưa thì cô đi đón con về luôn. Từ Khiêm cũng không phản đối.
Tại trường mẫu giáo.
Hai bạn nhỏ nay đã được bốn tuổi hơn, nhưng vì là sinh đôi nên có nét rất giống nhau.
“Cái đồ không có mẹ”.
“Bọn này có”. Nghi Niệm khóc. “Các người thật xấu xa”.
“Ha ha…”. Bọn chúng thật sự thấy có mỗi mình ba họ đón đi học rồi đưa đến trường mà thôi.
Nếu không có mẹ thì là gì?
Học ở đây lâu như vậy, cũng chưa từng thấy mẹ của hai người họ mà.
“Nói không chừng mẹ nó đã bỏ đi rồi”.
“Phải đó”.
“Mày nói cái gì hả”. An Nghiêm nhìn đám nhóc con. “Mày nói lại cho tao”.
“Tao nói mẹ mày đã bỏ chị em mày đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-em-da-yeu-anh/2496015/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.