Về đến nhà.
Nghi An để cho hai đứa nhỏ tự tắm, còn mình thì đi nấu cơm, Từ Khiêm thay quần áo xong thì đi vào bếp.
“Thơm quá”. Anh ôm lấy cô từ phía sau, cắn nhẹ tai cô. “An An”.
“Đứng đắn đi”. Nghi An thúc nhẹ hông anh bằng cù chỏ mình. “Con nó thấy bây giờ”.
“Thì đã sao”. Anh nắm hông cô, qua lớp quần áo mỏng manh, thúc nhẹ hông mình, bàn tay thô ráp lại mò đến chiếc váy kia, kéo nhẹ quần lót xuống.
“Đừng…”.
“Con nó tắm rồi”. Anh hôn lên gáy cô. “An An”. Ngón tay anh vuốt quanh hai bắp đùi mềm mại đó, đầu ngón tay nhanh chóng tìm đến vị trí quen thuộc kia.
“Ưm…”. Nghi An quên cả phản kháng.
Mặt khác, anh đưa tay lên xoa nắn đôi gò bồng mềm mại kia, thoả thích chơi đùa cô.
“A…”.
“An An”.
“Ba mẹ”.
“….”. Từ Khiêm
“….”. Nghi An giật mình.
“Bọn con đói”. Hai đứa nhỏ trèo lên bàn đợi chờ được ăn cơm, ba mẹ ngọt ngào như vậy bọn họ sớm đã quen.
“Được..”. Cô vội vàng đẩy anh ra! Hết nói rồi. Điên rồi.
Từ Khiêm đang lên, phút chốc bị dập tắt, thứ đó vẫn còn đang nhô lên. Anh bực bội nhìn hai đứa con của mình.
Ăn ăn!!
“…”. Hai đứa nhỏ. Không hiểu chuyện gì cả? Nhưng chúng biết ba đang không vui.
Từ Khiêm vội vàng đi lên phòng tắm rửa lần nữa.
Khi anh xuống thì Nghi An đã dọn cơm xong, một nhà bốn người ăn uống rất vui vẻ. Có con rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-em-da-yeu-anh/2496010/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.