Hôm nay là ngày tụ họp của mọi người tại nhà của Lục Nghiên Trung, nhân việc Thanh Thanh hưởng tuần trăng mật về và việc vui hơn là sắp đến ngày kết hôn của Lục Nghiên Trung và Cố Hân.
Nam Hàng đi hưởng tuần trăng mật, nên không góp vui vào buổi họp mặt này.
Đối với mọi người, tụ họp phải đông người, phải đông đủ mới vui. Đó mới là gia đình thật sự.
Mọi người ăn uống rất vui vẻ, người lớn trẻ nhỏ đều có đủ cả.
Những tiếng cười vang rộn ràng khắp nơi. Bọn nhỏ chạy nhảy tung tăng, chơi đùa bên nhau, vốn đã quen thuộc, nên cũng không hề e ngại
Trần Hà và ông Từ cũng đi đến, mẹ Lục không thích nhưng vì ngày vui lại có mặt Từ Khiêm ở đây nên bà cũng cho anh thể diện.
Biết mọi người không thích mình, Trần Hà không nói gì cả, im lặng mà ăn cơm.
Trong bà ta đã già đi rất nhiều so với trước đây, cũng không còn kiêu hãnh mà lại khép nép e dè rất nhiều.
Chuyện cũ cũng đã qua, ba mẹ Hoàng cũng đã tha thứ cho bà ta. Cũng chỉ vì mối quan hệ của Từ Khiêm với Trần Cảnh Hoài mà thôi.
.....
Trong bếp.
Bữa cơm xong, bốn anh chàng cùng nhau rửa chén để ba mẹ các bên nói chuyện với nhau.
“Úi giời ơi, tôi với Thanh Thanh cũng có con rồi”. Cố Minh cố gắng khoe khoang. “Không như ai kia”.
“Tôi thích bắt con của cậu về nuôi hơn”. Nghiên Trung ghét bỏ anh ta. Khoe khoe!
Hừ. Mãi không lớn được chút nào? Như nhóc con, không hơn không kém. Có con thì làm sao chứ, chẳng qua anh chưa muốn có mà thôi? Chứ nếu muốn chỉ sợ Cố Minh mới là người về chót trong bốn anh em.
“Ông đây liều mạng với cậu”.
“Nhào đến đi! Xem ai thua trước”.
“…”. Cố Minh rụt tay về. Được rồi, ai bảo anh không bằng họ, nên chỉ có thể thua thôi. Hừ. Nhưng anh sẽ bảo vợ mình đánh nhau với anh ta!
Biết vậy năm xưa mình cố gắng là được rồi, đâu có bị họ chèn ép đâu chứ. Tức thật. Giờ cho anh tập luyện có muộn không nhỉ?
Hoặc là sau này có con rồi? Anh sẽ tuyệt đối đem con mình đi vào quân đội, ném cho ba Lãnh huấn luyện mới được.
Không thể thua mãi được.
“Mà cậu với Cố Hân khi nào kết hôn vậy”. Cảnh Hoài xếp bát vào kệ.
“Định qua tháng sao. Mọi thứ tôi chuẩn bị xong rồi”. Anh không giấu được nụ cười trên môi mình.
“Quay qua quay lại cũng được nhiều năm rồi, cũng nên kết hôn là vừa”.
“Phải, chúng ta chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, đến khi kết hôn vẫn vậy. Tôi rất mừng về việc đó”.
“Mà nghe nói chuyện của cậu với Nguyễn thị là sao vậy”. Cảnh Hoài ngồi xuống bàn uống nước, cũng không quên rót cho họ.
“À… hôm trước Nguyễn An Ninh thay đổi người điều hành, ả tự đến đàm phán tôi không chịu”. Anh nói. “Là em chồng của Khanh Từ”. Sợ họ không biết nên anh nói thêm.
“Nhưng tôi nghe nói Khanh Từ không sống tốt lắm thì phải”. Cố Minh xen vào. “Nhưng trải qua việc vừa rồi chắc có lẽ sẽ khá hơn”.
“Liên hôn mà”. Từ Khiêm lên tiếng. “Khanh Từ đó cũng đâu có vừa, nhưng nếu thay đổi được thì tốt”.
Ờ nhỉ? Nếu như ả mà điên cuồng lên cướp mất chồng của em gái mình thì sao chứ? Tính ra trong bốn người họ Nghiên Trung và Cảnh Hoài không ai mê nhỉ?
À không, chỉ có mình Cảnh Hoài mà thôi.
Cũng đúng, nhìn anh ta mặt lạnh như vậy ai mà mê chứ. Nếu là mình, mình cũng không mê đâu. Ai mà lại mê khúc gỗ nghiêm khắc này chứ.
Nên…Cố Minh nhìn Từ Khiêm. Vẫn là anh được hơn, có sự thu hút hơn.
Nên thảo nào đám con gái trong trường mê anh ta gần chết. Chỉ biết đem mặt đi dụ dỗ.
Hừ.
Làm Thanh Thanh cũng mê muội theo một thời gian dài, sau này mới khá lên đó chứ. Nếu không thì mệt rồi, anh ghen với Từ Khiêm chết mất.
Suốt ngày cứ thầy Từ, thầy Từ, thế này thế nọ. Anh nghe mà bực. Bực đến bội thực.
“Nhưng cô ta vẫn biết chuyện hơn những người khác, nếu không thì không được yên đâu”. Lục Nghiên Trung cũng sẽ không tha cho ả nếu như vẫn năm lần bảy lượt xen vào.
Cái chết, hoặc như những người trước kia, đều không tốt đẹp. Ả đúng là rất thức thời. Lại rất thông minh.
“Có nhiều tấm gương như vậy, không khôn lên, chết là sớm thôi”.
Mọi người đều đồng ý với câu này. Không như những người kia.
Bởi vì các anh cũng không tha cho họ, giết thì dễ quá rồi, vẫn nên hành hạ từ từ.
Nếu đã dám làm thì nên nghĩ đến hậu quả của việc gây rối và gây chuyện thị phi đó. Bọn họ cũng sẽ không để một ai xen vào chuyện tình của mình cả.
Cố xen vào, kết cuộc cũng chỉ có một con đường mà thôi, sống đôi khi lại không bằng chết.
Đó là cái giá một khi đã động đến các cô.
Không nên nhân nhượng với kẻ thù của mình, không sớm cũng muộn sẽ hại chết mình mà thôi. Họ không chỉ có bản thân mình, mà còn có gia đình nhỏ và người thân. Trách nhiệm rất lớn.
Cho nên chỉ cần họ còn sống thì sẽ bảo vệ hạnh phúc mà mình đã lựa chọn.
.....
Ở ngoài phòng khách.
Mấy người đàn ông lớn tuổi thì ngồi bên ngoài bình luận việc đánh cờ với nhau.
Còn các bà mẹ thì ngồi bên nhau.
Trước đây mẹ Cố và Trần Hà chơi thân với nhau nhất, vì họ có cùng xuất thân. Nhưng mẹ Cố lại biết thức thời hơn, trải qua việc Châu Trân thì sợ hãi. Nên cũng không dám xen vào thêm lần nào.
Biết mọi người không hoan nghênh mình, Trần Hà mấy lần muốn ra về nhưng ông Từ lại vẫn chưa muốn về, họ đã cùng nhau sống chung trở lại, hằng ngày cố gắng làm tròn bổn phận của mình.
Nhưng Từ Khiêm chưa từng nói chuyện với bà thêm câu nào.
Nếu hôm nay không phải ngày vui, thì anh nhất định không cho bà đến. Vì chuyện này, ba Từ đã nói với anh rất nhiều lần. Không khuyên được cũng chỉ nói với Nghi An.
“Chuyện đã qua rồi, tôi không để bụng”. Mẹ Hoàng ngồi cạnh bà. “Biết sai, biết hối hận là chuyện tốt”.
“Tôi….”. Phải. Rất đúng, nếu như Nghi An thật sự chết đi thì có lẽ cả đời này bà cũng không nhận lại được sự tha thứ từ con trai mình.
Tuy anh không nói gì, nhưng họ có mối liên kết tình thân với nhau, chẳng qua là vì bà là mẹ anh mà thôi.
Cũng may….
“Bà ơi”. Cảnh Tinh dụi mắt đi vào. “Con buồn ngủ”. Cậu bé dụi vào ngực mẹ Trần. Chơi đùa đến mệt cả người, hai đứa nhỏ cũng chạy lại mẹ Lục mà dựa vào.
Tâm tình của Trần Hà chua xót không thôi, đây là cháu bà…nhưng lại không muốn gần gũi, bà cũng không trách được, chỉ có thể trách bản thân mình mà thôi. Những chuyện bà làm đối với họ quá nhiều.
Thấy trờ đã tối, mọi người vội vàng ra về.
Phút chốc trong căn nhà rộng lớn của Lục Nghiên Trung lại không còn ai.
Mệt mỏi cả ngày, Cố Hân tắm xong leo lên giường nằm xem tin tức.
Thấy tin của Nguyễn An Ninh hiện lên đầu tiên. Bên trên là việc ăn chơi sa đoạ của ả lộ ra. Cổ phiếu của Nguyễn thị lần lượt bị rớt giá.
Những hình ảnh thoả thân, thác loạn của những buổi tiệc đêm, thêm vào đó là ảnh ả thường xuyên ra vào khách sạn. Mỗi một lần là một người khác nhau.
“Anh làm à”. Cố Hân hỏi anh.
“Ừm”. Lục Nghiên Trung mò đến bên Cố Hân. “Ả nói xấu vợ anh”.
Những cúc áo lần lượt được anh mở ra. Anh hôn lên cổ cô. “Không ai được bắt nạt em, chỉ có thể là anh mà thôi”.
Ha ha.
Bởi vì Nguyễn An Ninh không biết tốt xấu, thích đi vào chổ chết nên anh đưa một dao đến cho ả, để chết nhanh hơn vậy.
Màn đêm buông xuống, hai thân thể nhiệt tình như nước với lửa truyền đắp cho nhau. Quên đi mọi thứ trên đời này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]