Khi Nghi An trốn chạy, anh như phát điên, cho người truy tìm tung tích của cô khắp mọi nơi ở phía bắc này.
“Con bình tĩnh lại, như thế sẽ làm cho An An càng thêm hoảng sợ, lỡ như vì việc này mà sảy thai thì sao?”. Mẹ Lục không nhịn được mà vẫn lên tiếng.
Chuyện của bọn nhỏ bà biết rất rõ, nhưng đã lỡ có rồi, mà Nghi An lại không muốn bỏ con, nếu như Từ Khiêm một mực ép bỏ, chỉ sợ là hai đứa sẽ khó chung sống với nhau sau này.
Hôn nhân là chuyện lâu dài, huống chi bọn trẻ đã có với nhau hai đứa con.
Từ Khiêm biết mình đã quá vội vàng, nên khi mẹ Lục khuyên nhủ thì anh mới bình tĩnh lại.
Tính đến hôm nay đã là sáu ngày kể từ khi ở bệnh viện rồi cô trốn chạy khỏi anh.
Cô cứ như vậy mà mất tích, không một chút tin tức nào cả, những nơi cô hay đi qua hay bóng dáng người cũ từng đến, anh cũng đều đến để kiểm tra.
Nhưng vẫn không có ích gì.
Anh đã quá vội vàng rồi.
Ngày qua ngày, anh vẫn luôn đi tìm cô trên khắp mọi nơi, nhưng vẫn không tin tức.
Đến khi nhìn lại thì đã được ba tháng.
Nghi An đi đến một vùng núi để sinh sống, nhiệt độ ở đây tuy có chút lạnh nhưng thời gian sống lâu ngày rồi cô ấy cũng đã quen.
Hôm nay, vẫn như thường lệ, Nghi An đi dạy học cho bọn nhỏ ở vùng này.
Nơi cô đến là một vùng núi nhỏ ở phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-em-da-yeu-anh/2495941/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.