Mang thai đến tháng thứ tám, Nghi An trở nên gầy nhom. Mặt mày cũng không có sức sống.
Khi cô mang thai đến tháng thứ năm, Từ Khiêm đã muốn bỏ nó, nhưng thai đã lớn nếu bỏ thì có thể mẹ sẽ chết. Một xác hai mạng.
Nên cuối cùng vẫn thôi.
Trước kia cô khoảng 55kg nhưng hiện tại chỉ còn có 38kg, giảm đáng kể so với lúc trước.
Hiện tại, anh cũng không còn cách nào khác ngoài việc chăm sóc cô thật tốt.
Nhưng vì sức khoẻ hiện tại, Nghi An không đủ nên chỉ có thể sinh mổ mà thôi.
Anh dự định đến tám tháng rưỡi sẽ sinh mổ, nhưng lại không như ý, nữa đêm Nghi An đang ngủ thì đột nhiên đau chuyển dạ.
Cô vào phòng sinh lúc mười một giờ đêm nhưng lại đến hai giờ sáng mới chuẩn bị sinh.
Từ Khiêm muốn đi vào nhưng Nghi An lại từ chối. “Sẽ nhanh thôi”.
“An An! Chúng ta đã hứa sẽ cùng nhau chăm các con”. Anh nắm tay cô. “Em không được thất hứa”.
Nghi An mỉm cười, nhưng nhịp tim và huyết áp của cô bất ngờ giảm đi rất nhiều. Họ phải nhanh chóng tiến hành phẫu thuật mổ lấy đứa bé.
Nhìn Nghi An vào phòng sinh, Từ Khiêm không nói gì. Mẹ Lục và Trần Hà cùng nhau cầu nguyện cho cô bình an vượt qua nguy hiểm này.
“Nếu tôi có chuyện gì, các vị hãy giữa lại đứa bé”. Thuốc mê dần ngấn vào người, Nghi An vẫn không quên gửi gắm nguyện vọng cuối cùng của mình với các bác sĩ.
Bác sĩ có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-em-da-yeu-anh/2495939/chuong-245.html