Sau một ngày dài chán nản ủ dột ở bệnh viện cậu đã xin ba mẹ cho về.Lúc đầu họ còn phản đối không đồng ý cho cậu về vì lo rằng cậu chưa khỏi hẳn.Nhưng khi thấy cậu làm nũng với họ thì họ lại siêu lòng chấp nhận. Nói gì cũng chẳng thể thay đổi được rằng họ rất yêu thương cậu và chiều cậu hết mực.Từ chuyện kia xảy ra họ lại càng đề ý đến cậu nhiều hơn,họ sợ rằng một lúc nào đó cậu xảy ra bất trắc mà họ lại không có ở cạnh.
- Ba mẹ ơi mình về nhà thôi.
- Được rồi con trai, chúng ta về nhà.
- Dạ
Cậu cười nhẹ,suy cho cùng đó không phải nhà cậu,nhưng lúc này đây cậu vẫn muốn trở về nơi đó hơn là bệnh viện.Nơi này chứa những kỉ niệm không vui của cậu khi nhận tin rằng anh không qua khỏi.Đó cũng là nút thắt trong lòng cậu bấy lâu nay chưa có ai phá bỏ.Sống lại một kiếp nhưng kí ức khi xưa vẫn còn đó như một cái đinh ghim trong lòng người được đặc cách quay trở lại.
Ngồi trong xe cậu ngước ánh nhìn ra ngoài cửa,bầu trời xanh ngát với đám mây trôi cùng với nắng nhẹ.
- “Thật yên bình,muốn ra ngoài ngắm cảnh ghê.Kiếp trước chỉ lo trốn khỏi anh ấy,không thì cũng vì anh ấy mà bắt đầu trả thù.Đã bao lâu rồi mình không ngắm nhìn bầu trời thành phố như vậy rồi nhỉ”
- “Em nhớ anh,anh đang ở đâu rồi?”
Nhìn bầu trời xanh ấy cậu lại nghĩ tới anh,khi xưa anh luôn dẫn cậu đi chơi đây đó,đi ngắm cảnh,đi ăn,đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-dua-con-rieng-nhu-toi-chi-muon-lam-ca-man/3600566/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.