Lúc trở về phủ thì trời đã tối khuya, đènlồng được treo trên cửa, phát ra ánh sáng nhỏ từ xa. Tôn Ngọc Nhi đứngtrước cửa lớn, xung quanh gió lớn thổi không ngừng, tạo ra âm thanh "vùvù" bên tai nàng, khóe môi Tôn Ngọc Nhi cong lên, nhẹ nhàng tiến về phía cửa vài bước, tay đẩy cửa thản nhiên đi vào.
Quả nhiên bên trong phủ đã có nhiều người đứng ở đó, Tôn Ngọc Nhi nheomắt lại, quan sát mấy tên nô tài làm trong phủ, mỗi tên đều cầm cây đuốc lửa trên tay, mắt đều bắn chiểu thẳng vào nàng với vẻ không hề thiện ý. Nàng Không khỏi cảm thán, quả thật rất long trọng à!
"Cuối cùng cũng biết đường về rồi à?" Từ bên trong, mấy tên nô tài nhẹdi chuyển tách ra, để một đường trống ở giữa. Tôn lão phu nhân tay cầmtrượng gỗ, uy nghiêm mà đi tới, bên cạnh là đám tiểu thư của Tôn gia,đều vui vẻ chờ xem kịch vui. Tôn Ngọc Nhi lạnh nhạt rời mắt, xem nhưkhông nhìn thấy mấy người họ. cũng như im lặng không lên tiếng.
"Đúng vậy đó, tổ mẫu người nhìn đi, nó đúng là cái đồ làm mất gia phong mà"
Người vừa mới nói ra những lời nhắm vào Tôn Ngọc Nhi là Tôn Tiết Nhu,con gái của Tôn Sử Bình, lớn hơn Tôn Ngọc Nhi đến hai tuổi, nàng ta mắthạnh liếc xéo Tôn Ngọc Nhi, cái liếc này đầy ghét bỏ lẫn xem thường:"Muội à, muội đi tới khuya về như vậy là đi đâu đây? Gặp nam nhân? Haylà làm chuyện xấu!" Đôi môi đỏ mọng nhếch lên đầy chế nhạo: Thật khôngngờ nha, Ngọc Nhi muội đây, nhìn có vẻ ngây thơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-doc-sung-kieu-the/753861/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.