Bàn tay bị thương của Quân Diễm Cửu đã được băng bó xong từ lâu, nhưng hắn vẫn lặng người ngồi đó, chẳng nói chẳng rằng.
Nếu ngày đó trên thuyền hắn nói ra điều ấy, có phải mọi chuyện sẽ không xảy ra?
Hắn không tin người đó không tính đến những nguy hiểm rình rập khi xuất hiện tại yến tiệc.
Chỉ là… có lẽ ông khao khát được gặp lại đứa cháu ngoại ông hằng mong nhớ…
Khao khát đến mức không thể kìm lòng.
Hai ngày sau.
“Gia, ngài yên tâm. Hôm qua thuộc hạ đã sai người khẩn cấp triệu tập tất cả thần y trong Bắc Quốc đưa sang Khương Quốc, tin rằng Mẫn lão gia gia tử sẽ gặp dữ hóa lành.” Ám Mị bẩm báo.
“Ừ.”
“Hai ngày nay công chúa cũng đang âm thầm chiêu mộ đại phu, hôm qua cũng đã gấp rút lên đường.”
Ánh mắt Quân Diễm Cửu khẽ nổi gợn sóng, trong lòng ấm áp lạ thường.
“Công chúa…dạo này ra sao?”
Nàng đã hai ngày không tới, vậy mà còn nói sẽ tìm mọi cách tới thăm hắn. Nhóc lừa đảo.
Ám Mị gãi đầu nói: “Công chúa mấy ngày nay có vẻ khá bận rộn, không hề ra khỏi Kiêu Dương điện, ngày ngày ở trong tẩm cung, thuộc hạ cũng không biết người đang làm gì.”
“Ta biết rồi.” Tia sáng lóe lên trong đáy mắt hắn ảm đạm dần. “Ngươi lui xuống đi.”
Nàng chán hắn rồi sao?
Đúng là không thể thể hiện tình cảm ra với nữ nhân, đạt được mục đích thì mới mấy ngày sau đã ném hắn ra sau gáy?
Hoàng thượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-doc-sung-cuu-thien-tue/3503369/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.