"Xảy ra chuyện gì? Hấp ta hấp tấp!"
Quân Diễm Cửu hơi khó chịu, nhưng hắn hiểu rõ nếu không có chuyện nghiêm trọng, Ám Mị sẽ không cư xử thế này."
Ám Mị nhìn Lục Khanh, muốn nói lại thôi.
Quân Diễm Cửu nhìn hắn: "Không sao, cứ nói đi."
Ám Mị cúi đầu, nói; "Mẫn lão gia tử vừa đến Khương quốc đã bị thích khách ám sát, bị thương nghiêm trọng."
Sắc mặt Quân Diễm Cửu tái nhợt, siết chặt chiếu thư trong tay.
Lục Khanh âm thầm suy nghĩ lý do Mẫn lão gia tử bị ám sát, còn có thái độ kiêng dè nàng của Ám Mị, cả vẻ mặt khi nãy của Quân Diễm Cửu nữa, cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Hai người quen biết Mẫn lão gia tử không lâu, tuy rằng con người ông khá tốt, nhưng mà tảng băng ngàn năm như Quân Diễm Cửu tại sao nghe tin lại phản ứng mạnh như vậy?
Ánh mắt Quân Diễm Cửu khẽ dao động, hắn dường như cố gắng bình tĩnh lại, nhưng hàng mi run rẩy đã bán đứng ý đồ của hắn.
Hắn đỡ bàn, ngồi xuống: "Nghiêm trọng đến mức nào?"
Ám Mị nghiêm giọng nói: "Hai ngày trước Mẫn lão gia tử vừa mới đến kinh thành, còn chưa kịp tiến cung đã bị ám sát bên đường.
May là thị vệ hộ tống liều mình chống cự, còn có viện quân triều đình đến kịp thời nên mới giữ được một mạng.
Sau đó ông bị đưa về phủ đệ, hôn mê tớ giờ, ngày nào cũng có rất nhiều đại phu lui tới.
Nghe đến đây Lục Khanh nhìn thấy sắc mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-doc-sung-cuu-thien-tue/3357080/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.