Tiểu Phúc Tử vừa dứt lời, Quân Diễm Cửu liền lườm hắn.
Tiểu Phúc Tử tự biết mình lỡ lời.
Ngọc thể của công chúa nơi nào hắn có thể xem chứ?
Vì thế bèn sửa lời: " Ý của nô tài là tin tức này nô nghe ngóng giúp gia, nếu gia trong lòng còn hoài nghi có thể tự mình nghiệm chứng một chút. "
Nói xong lại phát hiện mặt y càng đen hơn.
Nói nhiều sai nhiều, càng nói càng sai, Tiểu Phúc Tử lau mồ hôi trên trán đánh bài chuồn: " Nô tài còn có việc chưa làm xong xin phép cáo lui trước. "
Vừa mới lui được hai bước, Quân Diễm Cửu gọi giật lại: " Từ từ. "
" Ngày mai khi nào? "
Tiểu Phúc Tử thần sắc vi diệu cười cười: " Giờ thân. "
Tiểu Phúc Tử vừa mới đặt chân ra cửa liền thấy một thân ảnh đẩy cửa xông vào.
" Cửu Cửu~ "
Quân Diễm Cửu vừa nhấc mắt đã thấy vị công chúa vừa nãy mới ở trước mặt Tô Diệc Thừa khóc đến hoa lê đái vũ lúc này trên mặt lại tràn ngập ý cười.
Lục Khanh mặc một kiện váy hồng nhạt, trên đầu lắc lư hai búi tóc, trong lòng còn ôm một bé thỏ toàn thân lông xù trắng tuyết.
Quân Diễm Cửu tuổi thỏ lại thích thỏ. Kiếp trước hai người cùng nhau nuôi một bé thỏ, tất nhiên cũng là để bầu bạn với nàng.
Nàng ôm thỏ nhỏ tới, cười tủm tỉm: " Cửu Cửu, bé thỏ này bị thương ở chân rồi, ngài có cách cứu bé không? "
Vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-doc-sung-cuu-thien-tue/2613548/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.