Chương trước
Chương sau
Ánh mắt Quân Diễm Cửu khẽ động, nhàn nhạt nói.

"Nô tài chưa thấy người, làm sao biết được? Huống hồ nô tài không nắm rõ sự tình phía Khương quốc, không biết nên nhận xét thế nào."

Nàng nhìn chằm chằm mặt hắn: "Là vậy sao?"

"Công chúa hình như lâu rồi không có luyện công?" Quân Diễm Cửu đổi đề tài: "Lúc trước một mực muốn học võ công là người, bây giờ một ngày vãi chài hai ngày phơi lưới cũng là người*."

"Học, ta học!" Lục Khanh bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn: "Ta bây giờ lập tức đi học!"

Sau đó lại dùng đôi mắt lấp lánh mang theo vài phần nũng nịu nhìn hắn: "Chỉ là Cửu Cửu ơi, ta không muốn đứng tấn nữa đâu, ngài dạy ta kiếm pháp đi."

"Được."

Quân Diễm Cửu nhìn nàng một cái, sảng khoái đáp ứng ngoài dự đoán.

Lục Khanh vui đến nỗi nhảy dựng lên, lập tức cầm kiếm cùng hắn ra ngoài.

Kiếp trước kiếm pháp của nàng đều do hắn dạy.

Quân Diễm Cửu thật sự là cao thủ kiếm thuật, hắn đã tự nghĩ ra một bộ kiếm pháp, nhưng bởi vì chiêu thức âm hiểm ngoan độc nên bị đồn thành tà ma công pháp.

Nếu muốn học trộm võ công của hắn mà không nắm được tinh túy thì rất có khả năng tẩu hoả nhập ma mà chết.

Chỉ có học qua mới biết nó có bao nhiêu hấp dẫn.

Tuy rằng đã học đến nỗi nhắm mắt cũng có thể luyện nhưng những lúc Quân Diễm Cửu chỉ dạy, Lục Khanh vẫn là bộ dạng vô cùng nghiêm túc.

Vì vậy.

Quân Diễm Cửu phát hiện ra. Vì sao bộ kiếm pháp hắn tự nghĩ ra khó học như thế nhưng nàng chỉ cần xem hắn làm một lần, lại một động tác cũng không hề làm sai?

Mặt trời ngả dần về tây, Lục Khanh đi theo Quân Diễm Cửu luyện kiếm, cơn mưa hoa theo động tác của hai người nhẹ nhàng rơi xuống.



Sau khi kết thúc động tác, Lục Khanh thu kiếm về, động tác như nước chảy mây trôi.

Nàng đắc ý nhìn Quân Diễm Cửu.

"Cửu Cửu, thế nào? Ta luyện tốt chứ?"

Quân Diễm Cửu nhìn nàng, suy nghĩ đăm chiêu

"Người..." Quân Diễm Cửu muốn nói lại thôi.

"Hả?"

Quân Diễm Cửu thần sắc phức tạp: "Không có gì, công chúa luyện rất tốt."

Hắn thật ra hiếu kỳ muốn hỏi sao nàng làm được vậy.

Người bình thường muốn luyện đến tiêu chuẩn như nàng phải cần ít nhất ba năm!

Mà Lục Khanh sau khi được khen giống như ngâm trong mật ngọt, cười đến ngọt ngào.

Trong bóng tối có người thu hết cảnh này vào trong tầm mắt.

Tuấn nam mỹ nữ dưới ánh chiều tà đẹp đến vô thực.

Nếu không phải bị thân phận thái giám của Quân Diễm Cửu làm mất hứng thì ngay cả hắn cũng phải cảm thán một màn này.

Mà hắn bây giờ cảm nhận sâu sắc là...

Lục Khanh! Ngươi là đồ tiêu chuẩn kép!

Nhìn xem hoa rơi đầy đất kìa! Không phải ngươi nói hoa của ngươi rất quý sao?

Vì sao Quân Diễm Cửu chém thì được, còn hắn chém lại bị ăn mắng?

Lẽ nào lại như thế?

"Lục Khanh!"

Khương Thù chua lòm đứng phắt dậy, căm giận nói: "Không nghĩ rằng nhà ngươi như thế mà lại đi lừa bổn thái tử!"

Lục Khanh không hiểu kiểu gì: "Khương thái tử, ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy nha, dựa vào cái gì mà ngươi nói bổn công chúa lừa ngươi?"

Khương Thù nói: "Ngày ấy ngươi nói bổn thái tử là đồ giả mạo, muốn bổn thái tử ta chứng minh thân phận. Ta liền nói cho ngươi biết Khương quốc thái tử sau khi sinh sẽ có một đoá mạn đà la trước ngực, sau khi gặp nóng sẽ hiện ra."

"Chuyện này bổn thái tử chỉ nói cho mình ngươi! Sao hôm nay đến cả Tiêu Hoà Đế cũng biết?"

Nghe xong sắc mặt Quân Diễm Cửu trở nên vi diệu.

Hắn nhớ tới hôm nay Lục Khanh một hai ép hắn ngâm mình, nước còn nóng như nước giết heo vậy, càng nghĩ ánh mắt càng trở nên sâu xa.

Lục Khanh căng thẳng không dám nhìn Quân Diễm Cửu, nói năng lại lý lẽ hùng hồn.



"Làm sao ta biết được? Chỗ phụ hoàng cũng cũng chẳng phải do ta nói, là Tô Diệc Thừa! Ngươi không hỏi han rõ ràng lại đến tìm bản công chúa phát điên, ngươi phát điên cái gì?"

Khương Thù hừ một tiếng, cứng miệng nói: "Ai mà chả biêta ngươi có quan hệ mờ ám với Tô Diệc Thừa? Ngươi thích hắn, đem chuyện này nói cho hắn cũng là bình thường, bổn điện biết tỏng."

Khương Thù như bừng tỉnh đại ngộ: "Ngươi chính là muốn giúp Tô Diệc Thừa lừa bổn điện, muốn giúp hắn lập công?"

"Phi! Ngậm cái miệng thối của ngươi lại, ăn nói hàm hồ!"

Lục Khanh sắp tức chết rồi, duỗi tay muốn bịt miệng hắn lại. Lòng bàn tay còn chưa chạm đến mặt hắn đã bị Quân Diễm Cửu một tay ôm về.

Hắn dùng tốc độ cực kỳ nhanh điểm hai huyệt trên người Khương Thù, Khương Thù lập tức nói không ra lời.

Quân Diễm Cửu nhàn nhạt nói: "Điểm huyệt câm là được rồi, công chúa cần gì phải làm bẩn tay mình?"

"Ừm." Lục Khanh ngoan ngoãn gật đầu.

"Ưm... ưm ưmm..." Khương Thù giận đến khó nhịn, mắng không mắng được, hai cánh môi như bị đông cứng không động đậy được.

"Cái này làm sao điểm?" Lục Khanh khiêm tốn học hỏi.

"Nhìn kỹ." Quân Diễm Cửu duỗi tay giải huyệt, sau đó lại điểm lại.

Khương Thù!!!!!

"A! Thì ra là như vậy!"

Lục Khanh ghi nhớ sau đó thực hành lại, đem Khương Thù ra giải huyệt rồi lại điểm huyệt.

Khương Thù!!!!!!!

Các người còn là con người sao? Hắn tốt xấu gì cũng là thái tử Khương quốc! Là thái tử đó!

Lục Khanh nhìn Quân Diễm Cửu: "Cái này bao lâu sau sẽ tự giải?"

"Khoảng một canh giờ."

"Ừm." Lục Khanh gật đầu "Chúng ta đi thôi."

Khương Thù????

"Ừm."

Quân Diễm Cửu lên tiếng, thật sự cùng Lục Khanh rời đi.

Hai người yên lặng không nói, trong lòng suy nghĩ ngổn ngang.

Lục Khanh đang nghĩ liệu Khương miệng rộng có làm Cửu Cửu cảnh giác hay không?

Hắn thông minh nhường nào, nàng đương nhiên biết.

Nhưng lại nghĩ, nếu Quân Diễm Cửu thật sự là Khương quốc hoàng thái tử thất lạc kia thì mới cần cảnh giác. Mà hiện tại người cũng đã tìm được.



Nhưng người kia có thật là hoàng thái tử chúng ta tìm kiếm?

"Công chúa, nô tài tới rồi."

Lúc này Quân Diễm Cửu đột nhiên mở miệng.

Lục Khanh bây giờ mới phát hiện hai người đi bất tri bất giác đã đến cửa điện của hắn.

Ngay cả Quân Bảo cũng nhảy nhót theo nàng tự bao giờ. Nàng dừng, bé cũng dừng, sau đoa ngồi bên chân nàng.

Nàng hơi bối rối: "Ngài đến thì sao, bản công chúa cũng chẳng phải đi tiễn ngài. Bản công chúa chính là đi dạo vài bước thôi!"

"À." Quân Diễm Cửu lên tiếng.

Lục Khanh mặt đỏ tai hồng, bế Quân Bảo lên chạy theo hướng khác.

Vừa hay ngang qua chỗ ở tạm thời của vị hoàng thái tử kia.

Cửa được canh phòng nghiêm ngặt, cả một đội thị vệ đeo đao, Tô Võ đứng phía trước đích thân dạy bảo, có lẽ đang giảng giải người bên trong có bao nhiêu quan trọng.

Tô Võ hướng nàng cung kính hành lễ "Công chúa."

Lục Khanh "ừm" một tiếng định tiến vào thì bị Tô Võ ngăn cản.

Nàng nhướng mày: "Sao vậy? Đến bản công chúa cũng không được vào?"

Tô Võ có chút khó xử.

Đúng lúc này có một cung nữ đột nhiên chạy đến báo: "Không hay rồi đại nhân! Khương công tử... hắn... hắn hô hấp không thông!"

—————————————————

(*) Một ngày vãi chài, hai ngày phơi lưới; Ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới. 【解释】:比喻做事情、做学问没有恒心,时断时续,不能持之以恒。 Giải thích: Không bền lòng, gián đoạn, không kiên trì trong làm việc cũng như học tập.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.