Khoé môi Lục Khanh giương lên một tia giễu cợt. 
Khương Thù đau khổ tột cùng, phất tay: "Được rồi, ta biết rồi." 
Sau khi tên sứ thần rời đi, Lục Khanh vòng tay ôm lấy cổ Quân Diễm Cửu, hắn bế nàng đáp xuống. 
Lục Khanh cười hì hì hỏi: "Vở tuồng này Cửu Cửu thấy thế nào nha?" 
Quân Diễm Cửu tựa hồ cười nhẹ: "Công chúa quả thực có mị lực không nhỏ." 
Lục Khanh nhận ra Quân Diễm Cửu đang ám chỉ chuyện Khương Thù vì nàng mà ghen tuông, sắc mặt không khỏi có chút thẹn thùng, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần. 
"Cửu Cửu không nghe ra hư tình giả ý sao? Hắn ta chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi Bắc quốc mà thôi, bản công chúa cũng chẳng ngu ngốc đến thế." 
"Nếu có một ngày hắn nghiêm túc thì sao?" 
"Không có khả năng." Lục Khanh cười mỉa mai: "Hắn cũng không tiểu một bãi rồi tự mình soi lại bản thân đi. Bản công chúa đâu có mù, bên cạnh có người đẹp lại còn cần đến tên bại tướng kia?" 
Nói đến mấy chữ "người đẹp" nàng nhìn chằm chằm mặt Quân Diễm Cửu. 
"..." 
Trời cũng không còn sớm, hai người một đường im lặng, trở về tẩm điện của mình. 
Chuyện này Lục Khanh cũng không để trong lòng. 
Đến khuya, Khương Duy đột nhiên bị ám sát. 
Mười mấy sát thủ che mặt xông vào tẩm điện, suýt chút nữa một đao giết chết Khương Duy đang nằm ngủ. Cũng may Tô Võ kịp thời chạy tới. 
Tuy rằng Khương Duy đã được cứu nhưng hắn bị kinh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-doc-sung-cuu-thien-tue/2613493/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.