<!-- --> Một cái tát giòn vang nóng hổi, làm cho những người nơi đây cảm thấy hả giận. Nhưng bọn họ cũng không nghĩ Tiêu Thu Phong lại bạo lực như thế, Phó Sanh Kim mặt mày cũng tái mét, đánh vào mặt Tiễn quản lý, cũng là đánh vào mặt hắn. "Tiêu Thu Phong, nơi này là HongKong, không phải địa bàn của ngươi, ngươi đừng quá kiêu ngạo". Tiêu Thu Phong căn bản không để ý đến, chỉ cúi đầu nhìn người con gái đang đầy lệ trong lòng hỏi: "Tiểu Duyệt, đừng khóc, nó nhìn chỗ nào trên người em, anh sẽ thay em móc cặp mắt chó của nó ra". Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL Thiên Nhan Duyệt trong thời khác đó, tâm tình rất kích động. Đây là lúc con gái thay quần áo, người đàn ông khác mạo muội tiến vào, nàng bị hù đến sợ lên. Kỳ thật, lúc nàng vén rèm lên, quần áo trên người đã thay xong rồi, chỉ là sửa sang lại một chút thôi. Nhẹ nhàng lắc đầu, Thiên Nhan Duyệt cũng không nhìn tên Phó thiếu gia kia một cái, nhẹ giọng nói: "Tiêu đại ca, em chỉ bị hù dọa thôi, Tiểu Duyệt rất sợ hãi" Sau lưng tấm màn của ngàng giải trí, Thiên Nhan Duyệt mặc dù thanh thuần, nhưng đương nhiên cũng biết được một số chuyện, nhưng không ngờ, có một ngày loại chuyện như vậy là xảy ra với nàng. Rất nhiều người tiến vào, bảo vệ cũng có, trong đó có một nhân sĩ mang trên người bộ tây phục. Tên Phó thiếu gia hai mắt hiện lên tia xảo hoạt, nhìn Tiêu Thu Phong khinh thường nói: "Tiêu Thu Phong, ngươi thật là quá đáng, ngay cả hai tròng mắt của bổn thiếu gia cũng muốn móc, ta muốn kiến thức một chút, xem ngươi bạo pháp như thế nào?" "Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm, Phó công tử, không nên tức giận, chỉ là hiểu lầm mà thôi, chuyện này chúng tôi sẽ xử lý…" Người đàn ông trung niên kia nói vậy rõ ràng là lấy lòng, Tiêu Thu Phong trong mắt đã xuất hiện tà khí. "Ngô tổng, Phó thiếu gia lúc này tài trợ cho Thiên Ngu, là thành tâm, nhưng không ngờ lại phát sinh chuyện như vậy, công ti chúng tôi xử lý không nghiêm, vô lễ với Phó thiếu gia, thật sự ngay cả tôi cũng không nhịn được" Tiễn quản lý một tay che mặt, hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Thu Phong, hướng về người đàn ông trung niên mở miệng nói. Người này chạy đến trước mặt Thiên Nhan Duyệt, tỏ vẻ bình thường nói: "Thiên tiểu thư, chuyện vừa rồi ta cũng đã nghe báo cáo, thật sự chỉ là hiểu lầm, cô không cần phải như vậy, nếu không Lâm tiểu thư truy hỏi, mọi người cũng rất khó xử". "Còn anh, đây là đất tư nhân thuê, nếu anh không có việc gì, mời đi ra ngoài". Những lời này đương nhiên là nói với Tiêu Thu Phong, Thiên Nhan Duyệt cũng không nói gì, ngọc thủ nắm chặc ống tay áo của Tiêu Thu Phong, tựa hồ có chút sợ hãi. Mấy người bảo vệ cũng đi đến gần, tựa hồ cũng chỉ cần một câu nói của Ngô tổng, liền đem Tiêu Thu Phong đuổi ra ngoài. Tiêu Thu Phong đã rất rõ ràng, trên mặt đột nhiên xuất hiện một nụ cười, nhưng không dành cho tên Ngô tổng, mà là cho cái tên Phó Sanh Kim, cái tên thiếu gia giàu có này, tựa hồ có rất nhiều mối quan hệ, muốn làm cho Thiên Nhan Duyệt không còn lựa chọn. "Tiểu Duyệt, em muốn cùng anh rời đi không?" Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng hỏi, câu trả lời này, là đáp án cho cái chuyện kế tiếp hắn muốn làm, nếu nàng thật sự không muốn, vậy chuyện này và hắn không liên quan với nhau. Nhưng cái tên Ngô tổng kia, vừa nghe xong đã rất tức giận, liếc nhìn Tiêu Thu Phong một cái, lạnh lùng nói: "Thiên tiểu thư, nếu cô muốn đi, cũng được, nhưng tất cả hậu quả, một mình cô gánh chịu". Thiên Nhan Duyệt trên mặt đã có rất nhiều rung động, cẩn thận nhìn Tiêu Thu Phong một cái, hồi lâu cũng không nói gì, nhưng rồi, nàng quay đầu lại nhìn tất cả mọi người, nhẹ nhàng nói: "Em sẽ đi theo anh, bất quá Tiêu đại ca nhớ kỹ, sau này phải bảo vệ em". Nàng từ bỏ hào quang của một ngôi sao, nàng buông tha cho vinh quang của giàu có, giờ phút này, nàng cảm thấy rất thoải mái. Tiêu Thu Phong cũng trở nên lạnh lùng hơn, hắn sẽ đi, nhưng, có việc, hắn nhất định phải làm. Hắn là đàn ông, những lời đàn ông đã nói với đàn bà, chắc chắn phải thực hiện. "Aaaaaa…" Một tiếng hét thảm, Phó Sanh Kim đã nằm trên mặt đất lăn lộn, mà hai tay của hắn đã che cứng cặp mắt, miệng phát ra những tiếng la hét kinh hoàng. Máu đã từ hai bàn tay hắn tràn ra, trong chốc lát đã trở thành huyết nhân, đám bảo vệ lập tức vây quanh người Tiêu Thu Phong, nhưng không ai dám động thủ, bởi vì ai cũng cảm nhận được sự tức giận của hắn, thân thể đều phát run. "Tao tuy không phải là người tốt, nhưng những lời tao nói, cho đến bây giờ vẫn luôn làm được". Tiêu Thu Phong không để cho Thiên Nhan Duyệt quay đầu lại nhìn, nắm lấy tay nàng, thản nhiên nói, sau đó cả đám người này bị dọa đến há hốc mồm. "Ha ha ha… ngươi chết chắc, ngươi nhất định chết chắc…" Tiễn quản lý cười điên cuồng, tại HongKong này không ai dám đắc tội với Phó gia, cho dù là Đông Nam đệ nhất tập đoàn Thiếu Đông gia. Vì tại đây, là địa bàn của Phó gia. Tiêu Thu Phong cũng không quay đầu lại nhìn, mặc cho ả phát tiết sự điên cuồng của mình. Về đến khách sạn, Thiên Nhan Duyệt cũng không ở trong phòng của mình, mà chiếm cứ cái giường của Tiêu Thu Phong, nằm ở trên đó, có chút u sầu. "Tiêu đại ca, thật xin lỗi, lại mang phiền phức đến cho anh. Không bằng chúng ta về lại Thượng Hải đi, nếu không bọn họ sẽ gây phiền toái cho anh" Cho đến giờ nàng vẫn là một người cẩn thận, nhưng thật không ngờ, loại sự tình này lại phát sinh trên người nàng, cho dù nàng không quay đầu lại, nhưng tiếng kêu thảm thiết của Phó Sanh Kim, nàng biết nhất định là chuyện không may. Tiêu Thu Phong lắc đầu, nhìn người con gái này trở nên trầm mạc ít nói, biết nàng đã có nhiều mất mác, có nhiều thứ, không phải muốn bỏ là bỏ được. "Có phải đã hối hận vì đã đi cùng anh?" Thiên Nhan Duyệt lập tức cười, nói: "Không có, kỳ thật em sớm đã biết, ngày này sẽ đến, nhưng chỉ không ngờ nó xảy ra nhanh như vậy. Công ti giải trí có rất nhiều quy tắc, vẫn đều do chị Thu Nhã hỗ trợ, em mới có thể tự nhiên được, em chỉ muốn được ca hát thôi. Thật sự không nghĩ nhiều về việc khác, không ngờ nó lại nhiều phiền phức như vậy, có lẽ em không thích hợp để trở thành ca sĩ, bởi vì em rất mơ hồ, cứ tin rằng thế giới rất tốt đẹp, lòng người là thiện lương". Vừa nói, sắc mặt đã có chút không tốt: "Xảy ra việc này, phỏng chừng về sau em sẽ không có cơ hội bước lên sân khấu, Tiêu đại ca, em đem ca khúc mới thu âm hát cho anh nghe, được không?" Tiêu Thu Phong còn chưa kịp đáp ứng thì đã nghe một giọng hát dịu dàng vang lên, giọng ca này, đối với con trai, là một loại vinh quang, Thiên Nhan thần nữ ngày sau, vì một mình hắn mà hát. Giọng ca này, quả thật là rất hay, rất dịu dàng, đích xác là cần phải chia xẻ cho mọi người. Sau một lúc tự nói tự cười, Thiên Nhan Duyệt rốt cuộc cũng đã đi ngủ, Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng lấy tay vuốt ve gương mặt nàng, tâm lý sinh ra vài phần trìu mến, để cho nàng rời khỏi sân khấu, với nàng mà nói, thật sự rất là bi thảm. Không đánh thức nàng dậy, mà chỉ nhẹ nhàng gọi điện thoại, nếu sân khấu là giấc mộng của nàng, Tiêu Thu Phong quyết định thỏa mãn nàng. ========================== Ngày hôm sau, tiếng đập cửa vang lên, Tiêu Thu Phong còn đang ngáy khò khò, bởi vì tối qua người con gái kia chiếm giường của hắn, hắn bắt buộc phải ra ghế sa lông nằm, đến khuya mới ngủ, Thiên Nhan Duyệt tay cầm bàn chải đánh răng, bước từ toilet ra mở cửa. Cửa mở, người đứng đó tuyệt đối làm cho Thiên Nhan Duyệt rất không vui. Là cái tên Ngô Tổng ngày hôm qua tại cái sân vận động, phía sau hắn, còn có vài người trợ lý trẻ tuổi. Tiêu Thu Phong nằm trên ghế sa lông mở mắt ra, chỉ nhìn thấy vẻ mặt không vui của Thiên Nhan Duyệt, căn bản không để ý đến đám người kia. "Thì ra Thiên tiểu thư đã có bạn trai, thật xin lỗi, đã quấy rầy hai người" Nói là quấy rầy, nhưng tên Ngô tổng này không có chút khách khí, không ai mời đã tự mình bước vào, nhưng nhìn mặt hắn, làm cho ai cũng cảm thấy chán ghét. Thiên Nhan Duyệt có chút tức giận, nhưng cũng không giải thích, chỉ lạnh lùng nói: "Ngô tổng, thật xin lỗi, đây là phòng của khách sạn, không tiện đón tiếp các người, nếu có việc gì, chúng ta đến phòng làm việc bàn lại, mời các người đi". Tên Ngô tổng này cũng không đi mà lại ngồi xuống, nói: "Thiên tiểu thư, chuyện tình cấp bách, muốn nói rõ cho cô biết, nếu cô không tôn trọng quyết định của công ti, vậy cái hợp đồng này, có phải cũng chuẩn bị hủy bỏ không? Bây giờ hai mắt của Phó thiếu gia đã bị thương, tôi muốn cô lập tức cho một câu trả lời thuyết phục". "Hủy bỏ thì như thế nào, mà không hủy thì như thế nào?" "Nếu Thiên tiểu thư hy vọng tiếp tục hợp tác, thì dựa theo quyết định của công ti, cô phải đi xin Phó thiếu gia tha thứ, đương nhiên cái này tôi không cần nói rõ, nhưng, nếu Thiên tiểu thử muốn hủy hợp đồng, thì các điều khoản trong này, kể cả liveshow lần này, đều được quy ra thành tiền, và do Thiên tiểu thư chịu trách nhiệm, và tôi muốn nhờ pháp luật can thiệp. Đương nhiên, với tài lực của tập đoàn Phong Chánh Tiêu gia, cái này cũng không làm khó lắm, đúng không?" Thiên Nhan Duyệt sửng sốt, thật không ngờ… tên Ngô tổng này lại hèn hạ như thế, dám uy hiếp nàng, lúc làm một ngôi sao, đã có ký một bản hợp đồng, nhưng xem ra bây giờ giống như cái khế bán thân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]