"Tiểu Khanh! Con tỉnh lại rồi sao?"
"Tiểu Khanh! Con thấy trong người thế nào rồi?"
Thanh âm ôn tồn lo lắng xen lẫn với vui mừng từ phía xa truyền đến kéo Cố Lạc Khanh đang chìm trong cảm giác tội lỗi về với thực tại.
Rất nhanh sau đó, trước mắt nàng là thân ảnh phụ mẫu mà nàng đã gặp không biết bao nhiêu lần trong mộng cảnh lại chẳng cách nào chạm tới.
Quan sát thật kĩ mới thấy, gương mặt tươi trẻ của họ ngày nào nay đã nhuốm màu thời gian, vết chân chim đã hằn lên nơi đuôi mắt, còn lại vì lo lắng mà khiến đôi chân mày nhíu chặt không yên.
Chỉ khi tận mắt thấy nữ nhi bảo bối nhà mình bình an nằm dựa trên giường lớn đôi chân mày nhíu chặt mới có dấu hiệu dãn ra mà thở phào một hơi.
Vân Nhã Tịch ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh giường ngủ, khóe mắt đã ửng hồng, bà cố nén nước mắt, đưa khăn lên che miệng để bản thân bình tĩnh lại, sao đó ngước nhìn nữ nhi bảo bối không bao giờ làm bà hết lo lắng trước mắt, ôn hòa nói:
"Tiểu Khanh, sao con lại bất cẩn như vậy? Con vốn đâu phải người sẽ hành động bất cẩn, sao lại có thể trượt chân mà ngã vào hồ sen trong tiết trời mùa xuân lạnh giá thế này?"
Khóe mắt Cố Lạc Khanh đã ửng hồng lên theo lời nói và hành động của bà, nàng rươm rướm nước mắt ngước nhìn hai người họ, nhỏ giọng nghẹn ngào:
"Phụ thân, mẫu thân, là Tiểu Khanh sai rồi. Con xin lỗi vì đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-dich-nu-phu-thua-tuong-chi-muon-song-yen-on/2840666/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.