Cái gọi là cầu mà không được vốn dĩ là vì mong muốn trong tim quá nhiều, nhiều đến mức có thể lấp đầy cả biển rộng, xâm chiếm cả sao trời. Chung quy chấp niệm của nàng đời trước, cũng là do nàng quá tham lam mà thành.
Nhưng giờ Cố Lạc Khanh đã tỉnh ngộ rồi, tình cảm nàng dành cho ngài ấy chung quy cũng vẫn là đuổi theo những thứ hư vô bất định chẳng bao giờ chạm tới được mà lại bỏ quên những thứ tốt đẹp vốn dĩ thuộc về nàng. Để rồi khi quay đầu lại, chỉ còn lại cảnh còn người mất, hối hận muộn màn, lệ chảy thành sông, vạn kiếp bất phục.
Sống lại một lần nữa, nàng chỉ muốn trân trọng những điều trước mắt, chỉ muốn sống thật yên ổn mà thôi.
Đoạn hồi ức cố chấp yêu hận đó cũng nên cẩn thận đem toàn bộ niêm phong lại rồi.
...•••...
Tiết trời vào xuân đã ấm áp lên không ít. Trời trong nắng ráo, vạn vật cũng bắt đầu một chu kì mới, chậm rãi vận hành.
Tại một góc trong hoa viên phủ Tể tướng, trên mặt hồ rộng lớn xanh màu ngọc bích, những đóa sen ưu nhã đua nhau nở rộ phủ kín một góc hồ, tỏa ra mùi hương thanh khiết, tạo nên một bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp.
Một bóng hình mảnh mai bận y phục tinh xảo màu hồng nhạt tựa như trích tiên, đang nhàn nhã ngồi bên cạnh hồ sen, đôi chân trắng nõn nhẹ nhàng đung đưa trong làn nước mát.
Thiếu nữ đẹp như tranh vẽ mơ màng ngồi đó, mái tóc đen dài như mực theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-dich-nu-phu-thua-tuong-chi-muon-song-yen-on/2840665/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.