Chương trước
Chương sau
Trong đại sảnh, một bàn đồ ăn đấy sắc hương, ngửi cũng rất thơm.
Lục Hàn Tình ngồi ngay ngắn ở chủ vị, mặt không chút thay đổi, nội tâm cũng thực đau khổ.
Nhìn một bàn đồ ăn này, rất có cảm giác lấy đá đập chân mình.
Thật sự là một chút cũng không muốn ăn.
Lục Hàn Tình ở trong lòng thở dài thật sâu.
Khóe miệng Kha Mạo Khiêm run rẩy nhìn một bàn đồ ăn giống như đúc bữa trưa, nháy mắt cảm thấy dạ dời sông lấp biển, run rẩy lợi hại.
Một bên ở trong lòng nguyền rủa tên nhà quê kia.
Kha Mạo Quân tuy rằng mỉm cười, nhưng khóe miệng hắn có chút cừng ngắc, liền biết rằng giờ phút này cũng không thoải mái như mặt ngoài.
Sớm biết vậy buổi chiều nên trở về.
Tây Nam hầu hạ bên cạnh bình tĩnh nhìn ra phía ngoài cửa lớn.
“A, Làm sao lại không ăn, không cần chờ ta.” An Á Phi thoải mái bước vào, vẻ mặt sung sướng bước vào trong đại sảnh.
Vẻ mặt Lục Hàn Tình giống như băng tuyết vừa tan, đứng dậy vì hắn kéo ra một chiếc ghế bên người chính mình, vẻ mặt sủng nịnh, “Phi nhi, ngồi ở bên cạnh ta.”
An Á Phi đi đến bên người hắn, vẻ mặt hạnh phúc ngọt ngào, đương nhiên đây là giả vờ.
Vốn Kha đại công tử thích Lục Hàn Tình thì hắn phải thả pháo chúc mừng, bởi vì rốt cục đã có người đến giảm bớt nguy hiểm cho hắn. Nhưng là, Kha đại công tử cũng không nên ác ngữ đối với hắn, thậm chỉ còn công kích thân thể.
Một đời này không thể so với chính mình đời trước, không thể trắng trợn đả kích địch nhân, nhưng có thể ngấm ngầm làm cho địch nhân buồn lòng.
Thực sự không thể bỏ qua cơ hội đả kích đối thủ.
Một bàn đồ ăn thoạt nhìn thật là tốt, có thể so với ngự thiện, nhưng hương vị này khiến cho những người ngồi ở bên bàn cơm không ai muốn động thủ trước, tất cả mọi người đều cố gắng trình diễn mời khách ăn trước hoặc là khách tùy chủ.
Tóm lại đều rất có lễ phép. Quả thực chính là thân sĩ hiện đại, quân tử cổ đại.
An Á Phi mỉm cười nói: “Không cần khách khí nha, mau ăn, đại trù nhà Tình ca ca chính là ngự trù, tay nghề xào rau ngay cả hoàng đế cũng phải khen thưởng.”
Trợn mắt nói dối khiến cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.
Kha Mạo Khiêm ngồi đối diện hắn, nghe hắn nói những lời này, không khỏi trợn mắt nhìn, tên nhà quê này nói dối cũng không cần bản nháp, một bàn đồ ăn này có thể khiến cho hoàng đế khen ngợi, vậy thì đồ ăn vặt ở bên đường cũng được xem là món ngon mĩ vị. “Ngươi không phải là nửa chủ nhân hay sao, ngươi lại không động đũa trước, chúng ta là khách nhân làm sao dám động đũa trước chứ.”
“Khách nhân ăn trước, đây chính là đạo đãi khách.” An Á Phi mị mắt gặp một miếng sườn kho vào bát của hắn, giống như một chút cũng không để ý đến chuyện lúc trưa. “Nào nếm thử chút.”
Rất là độ lượng.
Lục Hàn Tình hạ mắt nhìn chằm chằm cơm tẻ trước mặt mình, cơm trắng này thoạt nhìn giống như rất thơm ăn rất ngon.
Trong lòng thì lại cười đến đau dạ dày.
Kha Mạo Khiêm hít sâu một hơi, ngoài cười nhưng trong không cười gắp một đũa thịt kho tàu vào trong bát hắn, “An công tử cũng nếm thử một chút đi, các ngươi ở sơn thôn hẻo lánh khẳng định không thường có thịt ăn, ăn nhiều một chút.”
Sau đó chiếc đũa liên tục động vài cái, không đầy một lát đã gắp đầy đồ ăn vào trong bát của An Á Phi, thoạt nhìn giống như một ngọn núi nhỏ làm sao cũng ăn không hết.
An Á Phi thụ sủng nhược kinh có chút ngượng ngùng, “Kha đại công tử không cần đối tốt với ta như vậy, như vậy không tốt, nào nào nào, hương vị của những món ăn này nhất định khiến ngươi trở về sẽ nhớ vô cùng.” Theo tiếng nhìn xuống, một bàn rau xanh đều toàn bộ rơi vào trong bát của Kha Mạo Khiêm, chỉ kém trực tiếp bịt miệng người ta.
Kha Mạo Quân cùng Lục Hàn Tình một bên mắt xem mũi mũi xem tâm, cố gắng giả bộ chính mình là người mù, cái gì cũng không nhìn thấy.
Tây Nam cùng Đông Viễn run rẩy khóe miệng, hai vai rung động, muốn cười nhưng không dám cười thật sự khiến cho bọn họ rất thống khổ.
Kha Mạo Khiêm nhìn một chén toàn màu xanh biếc, giống như nhìn thấy một chén□□  hai mắt nhìn chằm chằm An Á Phi tràn đầy lửa giận, tay phải rung động nửa ngày, “Thật sự là đa tạ đạo đãi khách của An công tử.” Nói cơ hồ là cắn răng mà ra.
An Á Phi tuyệt không hoài nghi, nếu người  này không kiêng kị Lục Hàn Tình ở đây, chắc chắn sẽ ăn sống nuốt tươi chính mình.
Thật sự là hù chết người.
“Tình ca ca không còn gì ăn rồi.” An Á Phi đáng tiếc nhìn một bàn đồ ăn trống không, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của mọi người trong phòng, bình tĩnh từ trong ngực lấy ra hai bao giấy dầu, cùng với một trận hương khí mê người, giấy dầu bao quanh thong thả được mở ra, lộ ra một tầng rau xanh xanh mướt.
“Tình ca ca, ngươi nếm thử cái này, là ta đích thân làm nha.” Giọng điệu mềm mại, còn mang theo ý cười lấy lòng.
Kha Mạo Khiêm hít sâu vài hơi, mới nhịn xuống không tiến lên đánh đối phương.
Kha Mạo Quân còn lại thì nhìn thêm vài lần, đôi mắt chợt lóe lên rồi biến mất.
Trong mắt Lục Hàn Tình nhìn phản ứng của hai người, trong lòng cười lạnh một tiếng, sau đó vẻ mặt thâm tình chân thành ở trên mặt An Á Phi hôn một cái, “Phi nhi thật sự là hiền lành.”
Tào!
Thế nhưng thừa dịp người không chuẩn bị liền hôn hắn, thật sự là không có tác phong của quân tử.
Hiền lành cả nhà ngươi.
An Á Phi cười gượng vài tiếng, có một cỗ cảm xúc muốn đem cơm bao hướng lên mặt đối phương.
Lục Hàn Tình cũng không biết là đã nhìn ra hay là bị mùi của cơm bao hấp dẫn, tóm lại An Á Phi vừa nói xong, liền từ trên tay hắn cầm đi một cơm bao, rất tao nhã cầm lên ăn, “ Trù nghệ của Phi nhi có thể so với ngự trù, vi phu ngày sau thật là có lộc ăn.”
An Á Phi một bên cười một bên ở dưới bàn nhéo đùi người nào đó, vi phu cái lông, phải xưng phu cũng là lão tử xưng.
Thật sự là nói nhiều, ngay cả ăn cơm cũng không thể ngăn được miệng của ngươi sao? An Á Phi trợn mắt nhìn chằm chú Lục Hàn Tình.
Lục Hàn Tình cười đến thâm tình sủng nịnh, không khen Phi nhi một chút, làm sao có thể biểu hiện ra tình thâm của chúng ta.
An Á Phi mỉm cười dùng chân ở trên chân người nào đó dùng sức đè ép một chút, thật sự là thật ra sức, cảm giác nháy mắt tâm tình liền sảng khoái.
Vẻ mặt Lục Hàn Tình thay đổi, thật sự là rất ngoan.
Kha Mạo Khiêm cùng Kha Mạo Quân nhìn hai người này ở đây liếc mắt đưa tình, coi bọn hắn như không tồn tại, vẻ mặt liền trầm xuống.
Kha Mạo Khiêm còn định nói thêm cái gì, Kha Mạo Quân đã cho hắn một ánh mắt, nói: “Ca, chúng ta không phải còn việc hay sao? Không bằng đi về trước đi.”
Nếu lưu lại, hắn thực sợ đêm nay sẽ đau bụng chết.
Kha Mạo Khiêm rất không cam tâm, nhưng cũng biết giờ phút này ở lại chỉ vô ích, liền phẫn hận trừng mắt nhìn An Á Phi, mới mềm mại hướng Lục Hàn Tình nói: “Hàn Tình, ta đi về trước, hôm nào lại đến thăm ngươi.”
Lục Hàn Tình mắt lạnh nhìn hắn.
An Á Phi liếc mắt, thật sự là người hai mặt rất là lợi hại.
“Phi  nhi cái này  gọi là gì ? » Lục Hàn Tình nuốt xuống một cục cơm cuối cùng, mới hỏi.
An Á Phi vừa ăn vừa nói : « Cơm bao. »
Lục Hàn Tình cười nói : « Tên mặc dù không được hay lắm, nhưng thật ra rất xứng. »
An Á Phi liếc mắt nhìn hắn, thật sự là nhàn không có việc gì làm.
Mới có thể nhàm chán đến mức đi bình phẩm một món đồ ăn bình thường, cũng không phải là mỹ thực.
Cơm nước xong, hai người ngồi ở đình hóng mát, Lục Hàn Tình rót một ly chè xanh cho hắn, nói : « Nghe Đông Viễn nói, ngươi ngủ cảm thấy nóng. »
An Á Phi gật đầu, « Chiếu kia thật không mát mẻ. » Còn không mát bằng mấy gian phòng đất của mình.
« Ta cho người bỏ mấy khối băng vào trong phòng của ngươi. » Lục Hàn Tình đưa cho hắn một miếng dưa hấu đã cắt tốt.
An Á Phi nhìn hắn, « Ngươi không thấy là quá lãng phí sao?” Dùng băng để làm lạnh ? Còn không bằng dùng để ướp lạnh hoa quả.
Lục Hàn Tình nhìn hắn, đề nghi nói : « Vậy, Phi nhi cùng ta ngủ đi ? »
An Á Phi trực tiếp ném một miếng dưa qua, « Nằm mơ đi. »
« Vậy Phi nhi có đề nghị nào tốt không. » Lục Hàn Tình cười tiếp được miếng dưa bị ném qua để một bên chậu.
« Có sư phụ làm chiếu hay không. » An Á Phi hỏi.
« Có. » Lục Hàn Tình khó hiểu nói: “Phi nhi là muốn cho người làm chiếu sao?” Vậy không phải cũng sẽ nóng sao.
An Á Phi lắc đầu, “Ta muốn làm chiếu trúc.”
“Chiếu trúc?” Lục Hàn Tình như là nhớ ra cái gì, ánh mắt chớp động một chút, vừa nghi hoặc hỏi: “Chiếu trúc là cái gì?”
“Chiếu trúc chính là dùng trúc đan lại thành chiếu, kỳ thật hình dạng cũng giống như chiếu, nhưng so với chiếu càng mát mẻ hơn.” An Á Phi vì muốn hắn làm chiếu trúc cho mình, còn thực nghiêm túc kể lại.
Trong lòng cũng có chút không yên lối suy nghĩ người này có hay không sẽ suy luận ra cái gì, sinh ra nghi ngờ hắn.
Đông Viễn cùng Tây Nam ở một bên thời điểm nghe thấy chiếu trúc hai mắt đều hiên lên một mạt kỳ quái, cũng không nói thêm gì.
Ánh mắt Lúc Hàn Tình ẩn tình nhìn hắn, chân thành thâm tình nói: “Phi nhi muốn làm cái gì, nếu thực ngủ thấy nóng, Phi nhi có thể đến trong lòng của ta, bảo đảm đông ấm hạ mát.”
Xì, ta còn không muốn chui vào trong bát ngươi đâu.
An Á Phi đột nhiên cảm thấy ngực chính mình buồn bực. Sau một lúc lâu vô lực phất tay nói: “Chuyện chiếu trúc ngày mai nói sau, đột nhiên ta cảm thấy thực khốn đốn, ngủ đi, ngủ ngon không cần tiễn.” Nói xong liền nhanh chóng đi ra khỏi đình, đi đến phòng mình.
Hắn sợ chính mình nếu lại đợi thêm một chút nữa, sẽ nhịn không được mà vi phạm hứa hẹn với ông nội mình, động thủ với một người không có ý xấu với mình. Tuy rằng chưa hẳn đánh thắng được.
Thật sự là có lỗi.
Con ngươi Lục Hàn Tình như vực sâu, cúi đầu nhìn chén trà nói: “Xem ra, An Á Phi này thật sự không phải là An Á Phi đó.” Nếu ngay từ đầu còn hoài nghi, buổi sáng có chút xác định, như vậy giờ phút này, liền đã khẳng định.
Lục Hàn Tình không biết tâm tình của mình như thế nào.
Tuy rằng ngay từ đầu hắn cũng không có tình cảm thực với An Á Phi kia, chính là giờ phút này tâm tình cảm thấy thực vi diệu. Nhưng lại cảm thấy may mắn nhiều hơn.
Đông Viễn cùng Tây Nam nhìn nhau, Đông Viễn nói: “Thiếu gia có tính toán gì không.”
Lục Hàn Tình mỉm cười nói: “Đương nhiên là tiếp tục thực hiện trách nhiệm của phu quân tương lai.”
Đông Viễn cùng Tây Nam nhìn trời, thiếu gia đây là có mới nới cũ sao?
Thế nhưng, có vẻ như không quá thích cũ, vậy có mới nới cũ hình như không thỏa đáng lắm.
Hôm sau thật khó có được một cơn mưa phùn.
Mưa phùn tầm tã rơi xuống trên hoa cỏ, vẩy lên những bọt nước trong sáng, không khí cũng thong thả giảm xuống vài độ, ngay cả tâm tình của con người, cũng tốt theo không ít.
An Á Phi rất là im lặng ngồi ở trên nhuyễn tháp xem thoại bản, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười khoái trá.
Lục Hàn Tình nhìn thấy thân ảnh bên cửa sổ, nói: “Kêu ngươi đi điều tra ngươi đã tra được gì chưa.”
Một nam tử mặc một thân màu xanh mỉm cười nói: “Thiếu gia đoán thật sự chuẩn, thừa tướng dưới sự dụ dỗ của phu lang hắn, cố ý đem hai vị công tử cho Ti thiếu gia.”
Hai mắt Lục Hàn Tình đông lại, cong môi cười nói: “Phu lang thừa tướng tính kế thật là tốt.” Lời nói không khói có ý trào phúng.
Nam tử mặc áo xanh chỉ mỉm cười, hiển nhiên là có cùng cái nhìn với hắn.
“Việc này, Thiểu Lan cũng biết.” Lục Hàn Tình hỏi.
“Theo thuộc hạ biết, Ti thiếu gia đã muốn hành động.” Nam tử áo xanh nói.
Lục Hàn Tình khẽ nhíu mày, “Nhan Phi không biết chuyện này?”
Nam tửa áo xanh câu môi nói: “Nói là Ti thiếu gia không muốn cho Lam công tử vì thế phiền lòng, vẫn chưa nói hành động của hắn cho đối phương.”
Trong lòng Lục Hàn Tình thở dài, “Khó trách vẻ mặt Nhan Phi lại cô đơn nản lòng.”
Sau một lúc lâu, Lục Hàn Tình mới phất tay nói: “Ngươi làm tốt những chuyện khác đi.”
Nam tử áo xanh gật đầu, khom người lui xuống.
Sửa sang lại tâm tình, mặt mày Lục Hàn Tình mỉm cười đi đến chỗ An Á Phi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.