Á Phi nhìn thấy một đôi chân đứng ở trước người mình, khó hiểu ngẩng đầu, “Ngươi không phải đi thư phòng sao?” Làm sao lại ở trong này.
Vẻ mặt Lục Hàn Tình tương tư, “Ta nhớ Phi nhi.”
An Á Phi nghe vậy không khách khí trở mình xem thường, “Ngươi cứ giả trang đi.” Thực nghĩ hắn nhìn không ra những gì người này thể hiện ra ngoài đều là giả trang sao?
Lục Hàn Tình nhếch mi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, “Phi nhi làm sao lại oan uổng ta như vậy.”
Lần này ngay cả đầu An Á Phi cũng lười nâng, “Ngươi thật sự diễn rất giả.” So với diễn viên hạng ba diễn còn kém hơn.
“Thật sự rất giả sao?” Lục Hàn Tình bắt đầu tự kiểm điểm lại bản thân.
An Á Phi gật gật đầu, tiếp tục đem lực chú ý đặt vào quyển sách trước mắt.
Sách ở thế giới này thật sự là kinh khủng, một bên ở dưới đáy lòng oán thầm một bên lại nồng nhiệt.
Lục Hàn Tình nhìn hắn, ở trong lòng so sánh An Á Phi trước và sau một chút, trong hai mắt hiện lên quang mang cảm thấy hứng thú, vẫn là cảm thấy người trước mặt này làm cho hắn cảm thấy hứng thú hơn.
An Á Phi trước kia thật sự rất thẹn thùng.
“Ngươi làm sao vẫn còn ở đây?” Đợi xem xong một quyển sách khủng bố, An Á Phi ngẩng đầu mới phát hiện người nào đó vẫn chưa rời đi, nhất thời không vừa lòng, “Chẳng lẽ Lục gia đã sắp suy sụp rồi sao?” Nếu không làm sao hắn có thể nhàn nhã ở trong phòng này làm cây cột.
Vẻ mặt Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-di-the-chi-dien-vien-ki/1590673/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.