Không phải là cảm ứng tâmlinh gì, mà vì cái bàn kia thật sự không giống với người thường… Trênbàn bày đầy sách tham khảo, cái bàn này cũng giống như chủ nhân của nó,cực kỳ sạch sẽ.
Mặt bàn đặc biệt bóng loáng, ngăn nắp, ngay cả một cây viết, một tờ giấy rơi ra cũng không có, trên ghế chỉ treo một túi xách xẹp lép, chứngminh nơi đó có người ngồi. Còn bàn bên cạnh nhìn như không có ai ngồi,trên bàn chất đầy truyện tranh và mấy quyển nhạc phổ.
Không sai, chính là cái bàn đó, thực sự… xứng đáng với lịch sử học kém đen tối kia.
Cố Dư Lâm đi đến chỗ ngồi, đem túi xách lớn bên cạnh giơ lên, đặt lênbàn, sau đó đem đồ trong túi lấy từng cái cho Giang Tiêu Nhiên, vừa lấyvừa giải thích:
- Cái này một lần một viên, ngày ba lần; cái này ngày một lần, một lần một viên; cái này…
Người có tiền đều xin lỗi bằng cách này?
Suýt chút nữa Giang Tiêu Nhiên cho rằng mình đang ở cữ (chỉ phụ nữ sau khi sinh trong một tháng đầu tiên)
Có thể thấy dáng vẻ của cô quá ngu ngốc, Cố Dư Lâm nhìn cô một cái, lại cười:
- Quên đi, mình viết lại giúp bạn!
Một lần nữa! Thần tượng tự tay hướng dẫn uống thuốc! Bạn có thể thích ứng được không?
Không biết do Cố Dư Lâm viết chữ quá chậm, hay là quá nhiều loại thuốc,hoặc do thời gian ngắn… Dù sao, chuông vào học đã reo mà anh ấy còn chưa viết xong.
Cô ở trong lớp mấy phút, tiếng nói ồn ào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-den-truoc-khi-than-tuong-noi-tieng/2316834/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.